Tiêu Lẫm đứng ngoài cửa phòng Tạ Y Trân cả đêm, Trưởng Công Chúa bảo hắn đi theo, nhưng lại không nói phải đi đâu, không ai dám tự quyết định, rõ ràng đang làm khó hắn.
Đêm nay giống như mùa hè trên núi, ánh trăng như lụa, sương đêm lượn lờ như dòng nước, chỉ nghe tiếng ve kêu râm ran, thỉnh thoảng lại có đom đóm lập lòe trong vườn hoa, đêm khuya vắng vẻ lại yên tĩnh.
Tiêu Lẫm đứng dưới mái hiên ngắm nhìn màn đêm, không rời đi.
Mãi tới khi trời tờ mờ sáng thì trong phòng mới vang lên tiếng động rất nhỏ, người hầu không ngừng ra vào, tất bật hầu hạ Tạ Y Trân thức dậy.
Ôn Doanh bước vào cửa, hành lễ với nàng.
Tạ Y Trân nhấp một ngụm trà, vô thức hỏi hắn: "Đêm qua không chợp mắt, vẫn đứng bên ngoài à?"
Hắn cụp mắt, hờ hững trả lời: "Điện hạ không cho thần đi ngủ, thần nào dám ngủ chứ."
Tạ Y Trân giật giật khóe môi, cái tên này rõ là... ngoài miệng thì nói cái này không dám cái kia không dám, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên, có thấy lộ ra chút sợ hãi nào với mình đâu. Rõ ràng hàm ý là muốn mình sắp xếp cho hắn, nhưng vẫn luôn giữ dáng vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh, không biết lấy đâu ra lắm sức lực thế nhỉ.
Tạ Y Trân sống mười mấy năm trên đời, đây là lần đầu gặp được người... như hắn vậy.
"Ta không bảo ngươi đi ngủ thì ngươi không dám đi ngủ sao? Vậy ta bảo ngươi chết thì ngươi cũng chịu à?"
Tạ Lẫm không tiếp lời.
Tạ Y Trân liếc hắn một cái phẩy tay: "Thôi, nghỉ ngơi đi, Triệu Hiển".
Triệu Hiển: "Vâng! Điện hạ"
"Tạ ơn điện hạ, nhưng thần muốn cáo từ ngài, ngày nghỉ đã qua rồi, thần cần phải quay về thư viện đọc sách."
Tạ Y Trân nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Lúc này vẫn chưa tới giờ Thìn, đêm qua nàng ngủ sớm nên sáng nay mới dậy sớm, vậy mà người này đã vội vàng rời đi, mấy kẻ còn lại kia, chỉ e vẫn còn say sưa mộng đẹp trong trang viên. Đều là người của Quốc Tử Giám mà sao khác nhau quá vậy.
Nhưng là thật hay là giả diễn muốn cho nàng xem hay không thì phải xem xét lại, nếu là thật thì nàng đúng là không nhìn lầm người, nếu là chỉ để cho nàng xem thì!
"Ngươi đi đi." Tạ Y Trân liếc mắt nhìn Triệu Hiển, đối phương hiểu ý ngay, ra ngoài dặn người chuẩn bị xe ngựa cho Tiêu Lẫm, chở hắn về Quốc Tử Giám.
Tiêu Lẫm tạ ơn nàng. Trước khi đi, còn do dự hỏi: "Điện hạ thật lòng đã chấp nhận thần chứ ?"
Tạ Y Trân lập tức cười cười, ra vẻ không đứng đắng nói: " Để xem tâm trạng của bổn công chúa đã"
"Mong điện hạ đồng ý." Vẻ mặt hắn thản nhiên.
Thế là Tạ Y Trân nói: "Ngươi về đi, khi nào có chuyện sẽ gọi ngươi tới."
Tiêu Lẫm gật đầu, cuối cùng cũng lui xuống.
Dõi theo bóng lưng thẳng tắp cứng cỏi đang dần đi xa qua cửa sổ, một tay Tạ Y Trân chống cằm, tay còn lại vô thức gõ lên bàn, khẽ nhếch môi lên.
Triệu Hiển là tâm phúc của nàng, vừa vào thấy cảnh này liền hiểu ý nói: "Xem ra điện hạ rất coi trọng hắn".
Tạ Y Trân ý cười vẫn như cũ, đáp: "Là một viên ngọc sáng, rất có tài, lại khá bướng bỉnh, kiêu ngạo, người như vậy một khi nguyện theo sẽ rất trung thành".
Triệu Hiển là người học võ, đầu óc khá thô kệch, khó hiểu nói: "Vậy sao điện hạ còn làm khó hắn như vậy ?".
Tạ Y Trân nghiêng đầu nhìn hắn: "Quá kiêu ngạo không phải chuyện tốt, đường ta đi không hề đơn giản, phải để hắn biết trước hắn như vậy chỉ chuốt khổ thôi".
Triệu Hiển nghe vậy hiểu ngay, người trên cao họ nói lý sao, không hề, quá cương chỉ chuốt khổ thôi.
Tiêu Lẫm không cần chờ quá lâu. Chỉ qua hai ba ngày, có người tới nói rằng Trưởng Công Chúa đồng ý thu nhận hắn, kêu hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chuyển đến phủ Trưởng Công Chúa.
Tiêu Lẫm quay lại phòng mình trong Quốc tử giám để dọn đồ.
Bạn cùng phòng thấy thế ghen tỵ nói: "Ngươi may thật đấy, không những được Trưởng Công Chúa điện hạ coi trọng, mà còn có thể dọn tới phủ của ngài ấy, sau này đọc sách với thi cử làm gì nữa, cứ bảo điện hạ lấy giúp cho ngươi một chức quan cho rồi."
Tiêu Lẫm vẫn thong dong dọn đồ, không để ý tới hắn ta.
Thấy dáng vẻ thông thèm để ý của Tiêu Lẫm người kia đã hơi tức giận, đẩy tay hắn một cái: "Nói gì đi chứ, sao mới được Trưởng Công Chúa coi trọng thì đã coi trời bằng vung rồi, không đếm xỉa đến người khác nữa à ?"
Tiêu Lẫm vẫn không trả lời càng khiến người kia càng tức giận hơn, hắn ta cười khẩy: "Hả hê cái gì chứ, ngươi nghĩ chỉ cần bước chân vào phủ Trưởng Công Chúa thì tương lai sẽ xán lạn sao? Hay chỉ là dùng thân hầu hạ, thật hạ tiện mà. Có khi mấy ngày nữa Công Chúa chơi chán rồi sẽ tống cổ ngươi đi như chó bệnh, lúc đó đừng phá hỏng danh tiếng của Quốc Tử Giám đấy."
Tiêu Lẫm hờ hững nói: "Thế lúc ngươi khúm núm trước đám công tử phủ Thừa tướng đã từng nghĩ tới danh dự của Quốc Tử Giám à."
Ai ai cũng biết trong Quốc tử giám, đám người đứng đầu là đại công tử phủ Thừa tướng không phải loại tốt lành gì, ỷ bản thân có thân phận cao mà chuyện xấu gì cũng làm, các sư phụ đều không thích hắn, vào được Quốc tử giám đều là do quan hệ cả.
"Ngươi!" Người kia dùng sức nghiến răng: "Ngươi đừng có mà hả hê. Để ta chống mắt lên xem khi nào thì ngươi biến thành một Tiêu Nguyên thứ hai."
Tiêu Lẫm rất bình tỉnh, khi nghe cái tên này, trong lòng dậy sóng, đôi mắt u ám liếc nhìn người kia kiến hắn lạnh sống lưng.
Một tháng trước, người tên Tiêu Nguyên kia đã chết đuối dưới hồ phía sau Quốc Tử Giám. Quan phủ kinh thành có đến xem qua, còn gọi người tới khám nghiệm tử thi, rồi lấy lý do sơ ý trượt ngã mà qua loa kết án. Nhưng trong thư viện lại có lời đồn là Tiêu Nguyên cậu ta được người nào đó nhìn trúng, về sau thì bị người đó bỏ rơi, do quá đau lòng nên mới nhảy hồ tự sát.
Mà Tiêu Nguyên đã chết kia là biểu đệ của Tiêu Lẫm.
Vẻ mặt Tiêu Lẫm âm u hơn, mắt nhìn chiếc giường đã bỏ trống rất lâu kia. Một lát sau, hắn nhắm mắt lại, quay người rời đi.
Tiêu Lẫm vừa ra khỏi phòng thì có người hầu đi đến, nhỏ giọng nói Trịnh tiên sinh muốn gặp hắn.
Tiêu Lẫm biết có trốn cũng không thoát, hơn nữa hắn đã định chủ động nói rõ mọi chuyện với ông, nên đồng ý đi theo.
Trịnh tiên sinh là một ông lão khỏe mạnh hơn sáu mươi tuổi, đã nhậm chức tại Quốc Tử Giám mấy chục năm rồi. Là một người vô cùng tài giỏi, hiểu biết rộng lại yêu tài nghệ, quý trọng người tài, đồng thời cũng là bạn của vị ở Hàn Châu đã tiến cử Tiêu Lẫm đến Quốc Tử Giám học tập.
Trịnh tiên sinh vô cùng đau lòng: "Con ngốc thật đấy, còn trẻ mà không lo học hành, lại đi theo nương nhờ kẻ quyền quý, ta quá thất vọng về con..."
Tiêu Lẫm vẫn còn nhỏ tuổi, có ngoại hình đẹp, học thức lại cao. Mặc dù hơi kiêu ngạo nhưng đã đạt được nhiều thành tích trong học tập, tiền đồ xán lạn. Trịnh tiên sinh cực kỳ xem trọng hắn, nhưng không ngờ hắn sẽ rời khỏi Quốc Tử Giám để đến nơi khác, mà chờ hắn ở bên ngoài là người của phủ Trưởng Công Chúa.
Tiêu Lẫm cụp mắt: "Đệ tử ở nhờ trong phủ công chúa, làm môn khách của điện hạ, cũng không phải làm những chuyện trái đạo luân thường gì."
Lời này không hề có sức thuyết phục. Tất cả mọi người đều đã từng nghe qua danh của Trưởng Công Chúa điện hạ, biết nàng là một người như nào, vừa thất thường lại kiêu ngạo. Lại là một nữ nhi, người như thế thì cần một môn khách xinh đẹp, tài hoa để làm gì?
Tất nhiên Trịnh tiên sinh không tin: "Ai dạy con đến nương nhờ nhà quyền quý? Với tài năng của con, chỉ cần nghiêm chỉnh tham gia thi cử, chắc chắn sẽ đạt được một trong ba thứ hạng đầu, cần gì phải dây dưa với những quý nhân kia? Cứ cho là con đến làm môn khách thật đi, nhưng sao lại chọn phủ Trưởng Công Chúa thế? Thân phận và địa vị của công chúa điện hạ rất khó nói, con đâu thể chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt mà không quan tâm đến tương lai chứ?"
Trịnh tiên sinh muốn khuyên Tiêu Lẫm đang lạc lối quay đầu lại, ngay cả những lời không dám nói trước mặt người khác ông cũng phun ra hết.
Thật ra chẳng cần Trịnh tiên sinh nói thì ai cũng biết địa vị của Trưởng công chúa này rất khó nói, nàng vốn là Trưởng tỷ cùng một mẹ của Thái tử, địa vị rất cao. Nhưng người nàng ủng hộ không phải Thái tử, cả việc nàng luôn bất hòa, chống đối với Thái tử, một khi Thái tử đăng cơ, sẽ cho nàng sống yên ổn sao.
Không phải Tiêu Lẫm không hiểu chuyện này, nhưng hắn đã quyết định rồi.
"Đệ tử có chừng mực, sư phụ, đệ tử biết mình đang làm gì."
Trịnh tiên sinh than ngắn, thở dài: "Sao con phải tự làm khổ mình như thế, nếu con lo lắng chuyện gì thì thầy sẽ tìm cách che chở con, không cần dựa vào Trưởng Công Chúa điện hạ đâu."
Tiêu Lẫm không chịu giải thích, chỉ cúi lạy một cái, xin lỗi: "Sư phụ đối xử với con tốt thế nào, con đều ghi nhớ trong lòng. Con đã làm người thất vọng rồi, xin người đừng tức giận, khiến cơ thể bị tổn thương."
Một lúc sau, Tiêu Lẫm ngồi xe ngựa của phủ Trưởng Công Chúa, tiến vào phủ qua cửa hông, căn phòng sát bên hồ ở phía tây đã được quét dọn sạch sẽ cho hắn.
Trong sân trồng một cây hải đường cao lớn, được tô điểm bằng mấy loài hoa mùa hè, cây xanh rậm rạp, hoa mọc thành cụm như gấm. Còn có những chú cá chép bơi lượn dưới ao cạn, rèm cửa phất phơ trong gió, hương thơm tràn ngập khắp sân.
Đồ dùng trong phòng chính càng lộ vẻ tinh xảo, chỗ nào cũng được điêu khắc tỉ mỉ. Hương khói lượn lờ tỏa ra từ lư hương đặt trên bàn nhỏ ở góc tường, tia nắng lập lòe xuyên qua khung cửa sổ được chạm trổ hoa văn, rồi chiếu xuống đất tạo nên những bóng sáng loang lổ, giúp tăng thêm chút sinh khí cho căn phòng.
Tiêu Lẫm không liếc ngang liếc dọc, chỉ nhìn lướt qua, sau đó thì vào phòng, thả túi đồ xuống.
Người hầu đến mỉm cười nói với hắn: "Điện hạ ra lệnh bốn người này tới hầu hạ ngươi, nếu ngươi thấy thiếu thứ gì thì cứ việc nói."
Tiêu Lẫm ngước mắt nhìn thoáng qua, có hai nha hoàn và hai sai vặt, tuổi không quá lớn, đều im lặng ngoan ngoãn cúi thấp đầu, nhìn ra là được quản giáo rất tốt.
"Không cần đâu, điện hạ có lòng rồi."
Sau khi suy nghĩ một hồi, Tiêu Lẫm hỏi: "Điện hạ ở trong phủ à? Ta muốn đến tạ ơn điện hạ."
Nếu kẻ khác hỏi câu này, người nọ sẽ không trả lời. Nhưng người trước mặt đang được điện hạ nhìn trúng, vì thế gã mới muốn lấy lòng hắn: "Hôm nay điện hạ đã tiến cung rồi, phải qua tết vài ngày mới có thể trở về."
Tiêu Lẫm khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.