Nói xong, Tần Thứ hướng vào Sơn Bản Thái Nhất Lang nói: "Sơn Bản tiên sinh, ngươi không phải muốn tìm kiếm bảo tàng sao? Hai chúng ta một đường đi tới gặp rất nhiều cơ quan, nhưng đều đã tùy tay phá rớt, cho nên các ngươi mới có thể thông suốt đến nơi đây. Gian mộ thất này trống rỗng chắc cũng không có cái các ngươi muốn, ta nghĩ nhất định nó nằm ở trong một mảnh thông đạo khác. Nhưng, thông đạo đó chúng ta còn chưa có đi, không biết sẽ có cơ quan lợi hại gì. Nếu ngươi hiện tại gϊếŧ chúng ta, sợ là sẽ không thuận lợi lấy được bảo tàng đâu."
Tuy là thời khắc nguy cấp, nhưng Đường Vũ Phỉ nghe Tần Thứ nói, cũng không tự chủ được cười cười nghĩ thầm, người nầy thật đúng là xạo, nào có cái gì cơ quan. Chẳng qua nàng cũng bội phục cơ trí của Tần Thứ, hắn nói như vậy, sợ là Sơn Bản Thái Nhất Lang không dám vội vả gϊếŧ chết bọn họ.
Quả nhiên, Tỉnh Hạ Nguyên phiên dịch lại cho Sơn Bản Thái Nhất Lang, hai người nói chuyện với nhau một lúc, Tỉnh Hạ Nguyên liền trầm giọng nói: "Sơn Bản tiên sinh tha thứ cho các ngươi một lần, chẳng qua các ngươi hiện tại tốt nhất thành thật một chút, nếu lại xảy ra vấn đề, sẽ không có vận tốt như vậy nữa đâu."
Nói xong, Tỉnh Hạ Nguyên hướng Thượng Dã Trực Thụ liếc mắt. Người này dọc theo đường đi trầm mặc ít nói, y liền nhanh chóng xem xét bốn phía mộ thất, lại vào phòng bên cạnh nhìn, trở về hướng Tỉnh Hạ Nguyên lắc lắc đầu.
Đám đại hán hiển nhiên đối với nơi trống không chỉ còn lại có một quan tài này cũng không có hứng thú, đến lúc này, bọn họ đều đã biết ba tên ngoại quốc là tới tìm kiếm bảo tàng. Một khi trong này đã không có bảo tàng, như vậy bảo tàng tất nhiên là giấu ở cuối một mảnh thông đạo khác.
Vì thế đoàn người rầm rầm phản hồi, chẳng qua lúc này đây, Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ bị kẹp ở giữa, hiển nhiên là sợ hai người lại tìm cách bỏ chạy.
Bọn họ rời đi được một lát, thạch quan bỗng nhiên run rẩy, trên nắp vốn kín liền xuất hiện một khe nứt.
Thông đạo lớn so với tiểu thông đạo rộng hơn rất nhiều, đoàn ngươi từ động nhỏ đi ra liền không dừng mà liền chuyển vào đại động. Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ bị 2 đại hán kẹp ở bên trong, đi tuốt đàng trước, hiển nhiên là muốn cầu bọn họ thử thăm dò xem có cơ quan gì không.
Đường Vũ Phỉ biết rằng lúc này cần diễn trò, cho dù không có cơ quan cũng phải diễn giống như vậy, cho nên dọc theo đường đi, nàng đi một chút lại dừng, thỉnh thoảng tại bốn phía khảo sát, ra vẻ đang tìm kiếm cơ quan ám khí.
Mũi hèm rượu đi bên cạnh Bưu ca, bỗng nhiên nói nhỏ: "Bưu ca, chúng ta khi nào thì động thủ."
Bưu ca mặt không chút thay đổi nhổ ra hai chữ: "Không vội!"
Lúc này đi không có lâu lắm, ước chừng đi mấy trăm bước, đoàn người tới một cái không gian cực đại. Dưới ánh sáng của đèn pha chiếu rọi, hiện ra một loạt hòm lớn bằng gỗ, liên tiếp kéo dài dường như nhìn không tới điểm cuối.
Hai đại hán đang kèm hai bên Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ mắt lộ vẻ tham lam, tiến đến thùng tiền gần nhất, một báng súng đập mở khóa, mở cái hòm ra, thấy một khối da thú, cầm lên nhìn nhìn rồi mắng: "Rác rưởi." Liền tùy tay ném vào một bên.
Nhưng sau khi vất đi khối da thú, bên trong lại lộ ra tràn đầy một thùng đồ cổ trân bảo, nhất thời phát ra một tràng âm thanh leng keng.
Tần Thứ nhìn miếng da thú bị ném tới dưới chân chính mình, bất động thanh sắc nhặt lên nhìn nhìn, bỗng nhiên ánh mắt ngưng trọng, lặng lẽ nhét vào trong túi áo.
Đường Vũ Phỉ thấy động tác của Tần Thứ, ánh mắt nghi hoặc, Tần Thứ lắc đầu, tỏ vẻ không cần hỏi nhiều.
Những người còn lại cũng đều hùng hổ tiến lên, bắt chước động tác của 2 đại hán, đập khóa mở hòm ra. Nhất thời từng đợt âm thanh leng keng phát ra, trong chống lát gian phòng tràn ngập những đợt cuồng tiếu.
Trong hòm có rất nhiều thỏi vàng và bạc vụn, cùng với kỳ trân dị bảo.
Ba người Sơn Bản Thái Nhất Lang cuối cùng đã tìm ra, chứng kiến đám thùng mênh mông vô bờ kia, lúc này kích động quỳ xuống, trong miệng huyên thuyên không biết nói cái gì đó.
Tần Thứ nhìn mấy cuồng nhân, lặng lẽ kéo Đường Vũ Phỉ nói: "Đi, sợ là bọn hắn muốn động thủ rồi."
Đường Vũ Phỉ nhìn thấy động khẩu đã bị người ngăn chặn, vội vàng hỏi: "Đi nơi nào?"
Tần Thứ nhìn bốn phía, chỉ bên trái nói: "Trước ẩn đến phía sau cái thùng kia, chờ bọn hắn động thủ rồi tính sau. Phỏng chừng bọn họ hiện tại cũng không rảnh để ý đến chúng ta ."
Đường Vũ Phỉ gật gật đầu, cùng Tần Thứ chậm rãi di động về bên trái, cuối cùng tìm một cái thùng phía xa núp vào. Quả nhiên, một đám đang lâm vào cuồng nhiệt, hoàn toàn không có chú ý tới động tác của hai người bọn họ.
Ba tên Nhật Bản đang quỳ lạy đã đứng lên, Sơn Bản Thái Nhất Lang huyên thuyên nói vài câu với Tỉnh Hạ Nguyên và Thượng Dã Trực Thụ. Chỉ thấy hai người gật đầu, Tỉnh Hạ Nguyên rút ra một thanh trường đao chắn trước người Sơn Bản Thái Nhất Lang, mà Thượng Dã Trực Thụ thì lấy ra một cây đoản đao, thân pháp quỷ dị cực nhanh, trong nháy mắt đã tiếp cận một gã đại hán, một tay che miệng, đoản đao nhanh chóng từ cổ xẹt qua. Đại hán yết hầu phun huyết, lặng yên không một tiếng động ngã xuống.
Như thế phương pháp, sau khi giải quyết xong ba gã đại hán, lại bị Bưu ca sáng suốt phát hiện, Bưu ca giơ tay bắn một loạt đạn đồng thời quát: "Mẹ nó, bọn họ muốn gϊếŧ người diệt khẩu, các huynh đệ, xử lý chúng."
Mấyđại hán kia trong mắt còn đọng hoàng kim lóng lánh , nghe vậy xoay người lại, thấy không biết khi nào thì đã ngã xuống ba huynh đệ, nhất thời một thân mồ hôi lạnh, cuống quít giơ súng, bắt đầu hướng ba người Sơn Bản Thái Nhất Lang bắn phá.
Thượng Dã Trực Thụ đích xác võ công rất cao, tại mưa bom bão đạn trong không ngờ xuyên qua tự nhiên, từ ám sát chuyển thành minh sát, không quá khó khăn, giây lát lại gϊếŧ hai người.
Mà Tỉnh Hạ Nguyên đang che chở Sơn Bản Thái Nhất Lang lại nguy, trường đao trong tay cũng không biết là cái gì chất liệu chế thành, trong lúc múa may không ngờ lại đem viên đạn hợp kim đánh bay, làm mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Bưu ca thấy huynh đệ lục tục bị gϊếŧ, trên mặt hiện lên một tầng sát khí, xua tay đạo: "Ngừng bắn, một khi bọn họ đã minh đao minh thương, hiển nhiên là không sợ đạn của chúng ta, để cho ta tới xử lí đám tiểu quỷ tử."
Nói xong, phi thân lên nghênh hướng về phía Thượng Dã Trực Thụ.
Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau. Bưu ca này cũng không biết là cái gì sinh ra, trên người công phu thực không kém, tay không cùng đối phương đoản đao chiến thành một đoàn, không ngờ vững vàng chiếm thượng phong. Chẳng qua thân pháp của Thượng Dã Trực Thụ dị thường quỷ dị, Bưu ca trong thời gian ngắn cũng rất khó hạ hắn.
Bên này đang lộn xộn, phía sau thùng Đường Vũ Phỉ cũng khẩn trương nói: "Không quản bên nào thắng, sợ là sẽ không bỏ qua chúng ta."
Tần Thứ bình tĩnh nói: "Không đến bước cuối cùng, ai cũng nói không chính xác. Nếu mệnh của chúng ta đã đến lúc đoạn tuyệt thì nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng. Chẳng qua nếu hiện tại kình nỏ cùng liệp đao ở trong tay ta thì có hơn vài phần năng lực tự bảo vệ mình."
Suy nghĩ, Tần Thứ nói với Đường Vũ Phỉ: "Cho dù chết, cũng không có thể ngồi chờ chết. Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi lấy vài thứ."
Chứng kiến Tần Thứ phải đi, Đường Vũ Phỉ trong lòng hoảng hốt, bất tri bất giác, trong lòng nàng đã đem Tần Thứ trở thành người tâm phúc, nào dám để Tần Thứ phạm hiểm chạy đi.
"Đừng đi, bọn họ đã gϊếŧ đỏ cả mắt rồi, ngươi qua nếu làm cho bọn họ phát hiện sẽ mất mạng."
Tần Thứ thấy Đường Vũ Phỉ níu ống tay áo của mình, nhíu mày: "Đúng là phụ nữ. Ta hiện tại không đi, bọn họ cũng sẽ đến tìm chúng ta, thừa dịp cơ hội hiện tại song phương loạn chiến, lấy chút tiền vốn bảo mệnh về, so với ngồi chờ chết tốt hơn nhiều. Buông tay."
Tần Thứ trừng mắt, Đường Vũ Phỉ đôi mắt đỏ lên. Trước giờ còn không có nam nhân nào đối với nàng như vậy, Tần Thứ này tuổi so với nàng còn nhỏ hơn, một chút cũng không để ý mặt mũi của nàng. Không khỏi miệng chu lên: "Được rồi, ngươi đi, bị người bắt được đáng kiếp."
Tần Thứ để ý cũng không để ý tới nàng, khom lưng, dọc theo những cái thùng rất nhanh lẻn tới, chỉ chốc lát sau đã tới địa điểm song phương giao chiến. Hắn lặng lẽ ló đầu nhìn, phát hiện thi thể một đại hán vừa vặn cách đó không xa, duỗi tay có thể tới.
Sắc mặt vui vẻ, Tần Thứ thật cẩn thận xuất thủ đi, thong thả kéo thi thể, tận lực không làm người chú ý, lúc thi thể bị kéo tới hơn một nửa, Tần Thứ thở dài nhẹ nhõm một hơi.