- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Dịch Cân Kinh
- Chương 7: Huyền táng mộ thất
Dịch Cân Kinh
Chương 7: Huyền táng mộ thất
Tần Thứ liền bước đi tới rồi nhìn xuống dưới vách đá, lúc này mới buộc dây thừng, xoay người, nhìn Đường Vũ Phỉ,dưới ánh mắt lo lắng của Đường Vũ Phỉ, mủi chân nhẹ nhàng giẫm một cái, liền nhảy lên khỏi mặt đất, hướng vách đá trượt xuống.
Đường Vũ Phỉ vội vàng đi đến bên vách đá, nhìn thấy phía dưới vạn trượng vực sâu, không khỏi có chút cảm giác đầu cháng váng hoa mắt, nhưng nàng vẫn cắn chặt hàm răng, nhìn không chớp mắt, thấy Tần Thứ thành công tới được sơn động mới thở phào nhẹ nhõm.
"Kế tiếp, ngươi đi xuống." Tỉnh Hạ Nguyên chỉ vào Đường Vũ Phỉ.
Đường Vũ Phỉ trong lòng không khỏi vui vẻ, sắc mặt làm ra vẻ khó khăn, cuối cùng khẽ cắn môi, lấy hết dũng khí, sau khi buộc xong dây thừng liền bắt chước cách của Tần Thứ, giẫm lên mặt đất, phát ra một tiếng thét, làm mấy hán tử gần đó cười ha ha.
Tần Thứ cau mày, nhìn Đường Vũ Phỉ đang lơ lửng giữa trời, không rõ vì sao nữ nhân tuổi lớn mình này vì sao thành như vậy. Tuy là nữ nhân nhưng không đến nổi nhát gan vậy chứ.
"Đừng sợ, bình tĩnh một chút, chậm rãi thả lỏng dây thừng, bảo trì tiết tấu." Tần Thứ không thể không thò đầu ra ngoài động, cổ vũ cho Đường Vũ Phỉ.
Tại thời điểm Đường Vũ Phỉ tới cửa sơn động, Tần Thứ duỗi tay nắm ở vòng eo của nàng, cơ hồ là ôm nàng kéo vào động.
"Làm ta sợ muốn chết."
Sắc mặt Đường Vũ Phỉ trắng bệch, tuy rằng nàng thường nghĩ lá gan mình không nhỏ, nếu không cũng sẽ không theo nghề khảo cổ này. Nhưng là ở vách núi cao như vậy trượt trên một sợi dây thừng, cũng làm nàng toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Tần Thứ cũng không có thời gian để ý tới nàng, nhanh nhẹn thay nàng cởi bỏ dây thừng, sau đó buông bao tải xuống, từ bên trong lấy ra đá lấy lửa và đuốc.
"May mắn mấy thứ này không có bị bọn họ thu đi." Tần Thứ cười cười, dụng đá lấy lửa đốt đuốc rồi kéo Đường Vũ Phỉ vẫn đang kinh hồn, nói: "Đi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm,nên đi vào trước, tìm kiếm một chỗ bí mật trốn đi."
Đường Vũ Phỉ cũng biết thời gian khẩn cấp, chờ những người này phát hiện bảo tàng, có lẽ sẽ muốn gϊếŧ 2 người họ diệt khẩu. Cho nên nàng nắm chặt tay Tần Thứ nói: "Sơn động này có lẽ bố trí cơ quan, ta từng học qua mấy cái này, ngươi không cần đi quá nhanh, phải để ta nhìn một chút."
Tần Thứ gật đầu, hai người liền theo ánh đuốc hướng chỗ sâu trong động đi.
Độc nhãn là người thứ ba xuống, phát hiện 2 người Tần Thứ đều đã không thấy bóng dáng, vội vàng ló đầu la lớn: "Bưu ca, không thấy con đàn bà kia cùng tiểu vương bát đản."
Thanh âm Bưu ca nhàn nhạt từ bên trên truyền xuống tới: "Chỉ cần còn ở trong động, có thể chạy đến chỗ nào chứ."
Độc nhãn vừa nghe, liền thu hồi đầu, suy nghĩ, Bưu ca bọn họ xuống tới đây phỏng chừng còn lâu, chẳng bằng nhân cơ hội này đi vào tìm ả đàn bà đó. Hắn ngứa ngáy đã nhiều ngày, hiện tại tìm được ả đàn bà thì trước làm nàng một pháo nói sau.
Sơn động sâu thẳm, Tần Thứ nắm tay Đường Vũ Phỉ, trong sơn động này hẹp chỉ đủ 2 người song song mà đi. Kia Đường Vũ Phỉ vừa mới sợ hãi như con nít, lúc này không biết đào đâu ra lá gan, thần tình hưng phấn nhòm ngó chung quanh, đôi lúc còn nói cho Tần Thứ nghe một chút tri thức về phương diện khảo cổ. Nhưng đi hơn ngàn bước, lại không thấy cơ quan như lời nàng nói.
Thời điểm đuốc sắp tắt, thông đạo đột nhiên rộng và sáng lên. Tần Thứ giơ đuốc lên đánh giá cẩn thận một phen, phát hiện đây là một không gian hình vòm khoảng 10 thước vuông hình cung không gian, thạch bích chung quanh là do nhân công tạo thành, còn lưu lại không ít dấu vết. Trên mặt đất cũng lưu lại một chút dấu vết của dụng cụ bằng sắt, chắc là công cụ tạc khắc sơn động lúc ấy.
Quan trọng nhất là ..., thông đạo vốn sâu thẳm đến đây lại binh làm hai đường. Một cái động khẩu rất lớn, một cái rất nhỏ, xem dấu vết thì không giống như cùng một thời đại.
"Di!"
Đường Vũ Phỉ thở nhẹ một tiếng, chỉ cái động khẩu nhỏ nói: "Nhìn tảng đá kia kìa."
Ánh mắt Tần Thứ dừng ở trên tảng đá bên động khẩu nhỏ, tuy rằng trong sơn động trống trải xuất hiện một tảng đá như vậy có chút đột đột, nhưng không thấy tảng đá này có cái gì kì quái.
"Tảng đá này thì sao?" Tần Thứ quay đầu hỏi.
Đường Vũ Phỉ không nói gì, mà là mặt mang nghi ngờ đi tới, lại vẫy tay bảo Tần Thứ đem đuốc đến, nương theo ánh lửa, Đường Vũ Phỉ nhìn hoa văn tinh tế trên tảng đá, chỉ vào đó nói với Tần Thứ: "Mấy cái hoa văn này đều là do người khắc, tục xưng la Trấn Hồn Thạch, chỉ dùng để đến trấn giữ ở những ngôi mộ. Thời cổ đại, những người có thân phận lúc chôn thường dùng Trấn Hồn Thạch bảo hộ ở cửa mộ."
Tần Thứ nhíu mày nói: "Ngươi lúc trước không phải nói người Nhật Bản đem tài vật giấu ở địa điểm này sao? Như thế nào lại biến thành một ngôi mộ?"
Đường Vũ Phỉ cắn môi anh đào lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ." Bỗng nhiên, ánh mắt dừng ở cái động khẩu lớn bên cạnh, nhãn châu xoay động, cười nói: "Ta hiểu rồi."
"Ân?" Tần Thứ nhìn về phía Đường Vũ Phỉ.
Đường Vũ Phỉ cười chỉ động khẩu lớn nói: "Ngươi xem, hai cái động khẩu một lớn một nhỏ, hơn nữa nhìn dấu vết lưu lại rõ ràng không phải là cùng một thời điểm. Hiện tại, trước tiểu động khẩu lại xuất hiện Trấn Hồn Thạch, như vậy chỉ có một loại khả năng."
"khả năng gì?" Tần Thứ hỏi.
Đường Vũ Phỉ chậm rãi nói: "Có thể trong này vốn là một ngôi mộ, chúng ta, khảo cổ nhân sĩ đem loại phương thức tạo mộ trên vách đá này gọi là huyền quan. Nếu tiểu động khẩu này là mộ thất, như vậy đại động khẩu tất nhiên là địa điểm quân Nhật giấu bảo khố. Có thể lúc ấy quân Nhật phát hiện một địa phương bí mật như vậy, không kịp dời đi, liền mượn mộ thất này, nhưng lúc sau lại phát hiện lổ nhỏ không thích hợp vận chuyển tài vật vào, hoặc là diện tích mộ thất không đủ, cho nên bọn họ ở bên cạnh lại mở một cái thông đạo, là địa điểm bọn họ giấu bảo khố."
Tần Thứ gật gật đầu nói: "Giải thích này có tính hợp lí nhất định. Chẳng qua chúng ta không có thời gian nghị luận điều này, phải nhanh tìm một chỗ trốn đã. Một khi đông nhỏ có lẽ không có tài vật, bọn họ sẽ không vào, chúng ta liền đi vào tiểu động khẩu thôi."
Đường Vũ Phỉ cũng nghĩ như vậy, gật đầu, Tần Thứ ném đuốc cháy hết xuống, lại lấy ra một cây đuốc khác đốt lên, nói: "Đi, chúng ta đi vào."
Bọn họ đi vào động không bao lâu, độc nhãn liền theo tới, đèn pha quân dụng sáng rực chiếu hết toàn động. Nhưng trước mắt hai cái động khẩu một lớn một nhỏ làm hắn khó khăn.
"Mẹ nó, con quỷ cái động khẩu chạy thật đúng là mau, cũng không biết chui vào động nào." Độc nhãn mắng một câu, sợ Bưu ca tới nhìn không thấy sẽ phát hỏa, hai cái cái động khẩu, hắn cũng không biết chính xác Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ đi vào đâu, liền hùng hùng hổ hổ phản hồi.
Lúc này đây, thời gian hành tẩu so với lúc nãy còn lâu hơn, Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ đi ước chừng hơn hai mươi phút mới tới một mảnh đất rộng rãi. Anh đuốc tuy rằng không sáng lắm, nhưng là chiếu sáng lên này phiến không gian tối như mực này cũng dư dả.
"Trong này chính là chủ mộ thất ." Đường Vũ Phỉ rất chuyên nghiệp chỉ bãi đá phía trước, trên đó đặt một quan tài đá.
Tần Thứ hí mắt nhìn, lại dò xét bốn phía một lần, phát hiện không có gì ngoài thạch quan kia,
"Nơi đây có cái cửa hông."
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Dịch Cân Kinh
- Chương 7: Huyền táng mộ thất