Long Linh Nhi kinh ngạc nhìn điểm số ván thứ ba có chút khó có thể tin, 59 - 52 , song phương chênh lệch không ngờ chỉ có bảy điểm.
"Chẳng lẻ người nầy là cố ý giả vờ ?"
Không chỉ có là Long Linh Nhi, người xem chung quanh và Ước Hàn Tốn cũng sinh ra ý nghĩ như vậy. Giả heo ăn hổ trong tiểu thuyết cũng có, nhưng trong sự thật có thể thấy quả thật không nhiều lắm. Nhưng biểu hiện của Tần Thứ hiện tại lại hoàn toàn phù hợp điều này.
Đương nhiên, bọn họ đều xem nhẹ Tần Thứ tăng lên cũng không phải một lần là xong, mà là thong thả tăng trưởng, từ lượng biến đến chất biến, chỉ có điều Tần Thứ sử dụng thời gian so với người bình thường phải nhanh hơn không biết bao nhiêu lần thôi. Đương nhiên có thể lấy được điểm số như vậy, không phải không có quan hệ tớitâm lý tố chất của Ước Hàn Tốn, tiền đặt cược một cánh tay, từ lúc bắt đầu đã khiến cho trong lòng Ước Hàn Tốn có một cái gông xiềng trầm trọng.
Không quản là môn thể thao gì, tâm lý tố chất không tốt, có lẽ ngay cả 10% thực lực đều phát huy không được.
Ván thứ tư, không khí trận đấu có vẻ quỷ dị, nhóm người nãy giờ trào phúng Tần Thứ, không thể không thu sắc mặt lại, kinh ngạc nhìn biểu hiện bình tĩnh của Tần Thứ.
Tuy rằng Tần Thứ kỹ xảo còn chưa thuần thục, nhưng hắn cũng biết, tấn công là cách phòng thủ tốt nhất. Đối phương chạy bi cũng không thể vây khốn hắn, dựa vào khống chế lực đánh, và dần tôi luyện kỹ xão, Tần Thứ đã có thể thoải mái hóa giải bi chạy đạn, thậm chí còn có thể đưa bi mục tiêu vào lỗ.
Liên tục vài lần ghi điểm liên tiếp, đã làm miệng mọi người rốt cuộc không thể khép lại. Mà thần sắc Ước Hàn Tốn rõ ràng bắt đầu khẩn trương lên, nếu là cẩn thận lưu ý, có thể chứng kiến tay hắn khẽ run rẩy .
Ván thứ tư kết thúc, điểm số vượt qua mọi người đoán trước, 53 - 46, Tần Thứ lần đầu dẫn Ước Hàn Tốn.
Này quả thực là một chuyện làm cho người ta khó có thể tin.
Một thái điểu không ngờ lại áp đảo một tuyển thủ chuyên nghiệp thế giới bài danh thứ 47.
"Nguyên lai ngươi lợi hại như vậy!" Long Linh Nhi nhìn chằm chằm Tần Thứ, phảng phất muốn từ trên mặt hắn nhìn ra biểu tình gì. Nhưng là Tần Thứ trên mặt cũng không có gì, có chăng là bình tĩnh thong dong như nước.
"Ngươi xem hắc quỷ kia, mồ hôi đầy mặt kìa." Long Linh Nhi đã quen với vẻ lạnh nhạt của Tần Thứ, chuyển chủ đề, hướng Ước Hàn Tốn liếc mắt.
Ánh mắt Tần Thứ xẹt qua trên mặt Ước Hàn Tốn, trong mắt đối phương khẩn trương lộ rõ, nhưng là hắn không có thương hại chi tâm, thái độ của đối phương lúc trước đã đυ.ng vào vẩy ngược của hắn, hắn cũng không là người nhân từ gì, nên hắn tuyệt sẽ không tiếc rẻ.
"Không đúng." Long Linh Nhi bỗng nhiên nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Tần Thứ nói: "Hai ván trước, điểm số chênh lệch nhiều lắm, giờ chỉ còn một ván cuối, như thế nào cũng không có khả năng đem điểm số san bằng được."
Tần Thứ cau mày, hắn đã xem nhẹ điểm này, nhưng chuyện này cũng không thể nề hà được, dù sao hắn không phải Thần, hắn cần thời gian để học hỏi, có thể làm đến hiện tại đã là cố gắng lớn nhất của hắn. Chẳng qua cũng không có nghĩa là hắn chịu thua, còn có một ván, dựa theo lúc trước sở định, đều không phải là không có cơ hội trở mình.
Ván thứ năm là Tần Thứ đề pa, Ước Hàn Tốn tựa hồ cũng đã thông đạo lý, thần thái vốn khẩn trương biến mất vô tung, trầm tĩnh uống nước, tựa hồ đã nhận định Tần Thứ phải thua.
Nhưng là hắn không biết giờ phút này Tần Thứ tín niệm, hắn muốn đánh hết bi trên bàn, đối với một người mới cầm cơ mà nói, không khác người si nói mộng, nhưng Tần Thứ tin tưởng mình sẽ làm được.
Kết quả đề pa thật là tốt, đám bi đỏ bị đánh tan, có một quả xuống lỗ, Tần Thứ lúc này cần tấn công, hắn không cần phòng thủ. Nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu vị trí, khống chế chính xác độ mạnh yếu, làm bi trắng thủy chung vẫn quay chung quanh không xa khu vực bi đen bảy điểm.
Khi bi đỏ vào lỗ gần một nửa, liên tục đánh được bi đen 7 điểm. Ước Hàn Tốn lại một lần nữa ngồi không yên.
Đúng vậy, không chỉ hắn, người chung quanh cũng càng ngày càng kinh ngạc. Đã không ai tự hỏi Tần Thứ thái điểu này làm sao trong thời gian ngắn lại lấy được đại tiến bộ như thế, hiện tại, bọn họ đều mở to hai mắt, nhìn Tần Thứ lần lượt đem bi đen bảy điểm đánh vào lỗ, có lẽ, một kỳ tích khó có thể tin sẽ sắp phát sinh.
Bi đỏ đã bị thu thập hầu như không còn, Tần Thứ đã lấy được 120 điểm. Liên tục ăn bi đen, cùng với động tác lưu loát, làm người đang xem cuộc chiến đều không thể biểu hiện ra cực nhỏ đùa cợt nào.
Chai nước trong tay Ước Hàn Tốn đang cứng ngắc dừng ở giữa không trung, hai mắt khẩn trương tới cực điểm nhìn chằm chằm động tác cúi người đánh bi của Tần Thứ.
Nhưng Tần Thứ không có ý tạm dừng, phảng phất mỗi một cơ đều tiêu sái như vậy, tốc độ cực nhanh hoàn thành biểu diễn của hăn.
Rốt cục, trên bàn chỉ còn lại có một quả bi đen bảy điểm, Tần Thứ cũng đã 140 điểm. Nếu quả này vào, vậy đại biểu Tần Thứ lấy được thắng lợi cuối cùng. Nếu không vào, tất cả công lao nãy giờ thành uổng phí.
Mọi người hô hấp đều đọng lại, ánh mắt gắt gao nhìn Tần Thứ cùng trái bi đen bảy điểm.
"Cốc!"
Bi trắng va chạm bi đen phát ra tiếng vang thanh thúy, kéo tâm mọi người, Ước Hàn Tốn đã nâng mông lên, đứng khỏi chỗ ngồi, hai mắt mở lớn hết cỡ nhìn chằm chằm quỹ tích của quả bi đen.
Hết thảy tựa hồ đều trở nên thong thả.
Nhưng thời gian cũng không có tạm dừng. Bi đen nhẹ nhàng vào lỗ.
Không có vỗ tay, không có tiếng gọi ầm ỉ, phảng phất như thanh âm tại một khắc khi bi đen vào lỗ tất cả đều tiêu thất.
"Ba..."
Đồ uống trong tay Ước Hàn Tốn rơi xuống trên mặt đất, như là một cái kèn, trong phút chốc kéo thanh âm trở về, ồn ào nghị luận, phảng phất như chợ sáng sớm, hỗn độn sôi trào.
Để cho người kinh ngạc chính là, không ngờ tất cả mọi người đều vỗ tay. Đương nhiên, bọn họ vỗ tay có lẽ vẻn vẹn là vì loại này thành tích truyền kỳ một cơ 147 điểm.
"Oa." Long Linh Nhi cũng đồng dạng kích động, thậm chí bổ nhào vào trên người Tần Thứ, ôm lấy hắn. Tần Thứ không quá quen hành động thân mật của nàng, đẩy ra, chuyển hướng Ước Hàn Tốn đang thất thần, lộ ra một chút cười nhẹ.
"Uy, hắc quỷ, ngươi thua, nói bây giờ làm sao?." Long Linh Nhi tuy rằng khó chịu thái độ của Tần Thứ, nhưng giờ phút này đối với tiền đặt cược càng cảm thấy hứng thú. Những người khác cũng vậy, không quản ai thua ai thắng, tiền đặt cược mới là mục đích bọn hắn kiên trì xem hết trận đấu.
"Hải, cánh tay a, Ước Hàn Tốn tiên sinh không phải muốn trốn chứ."
"Đúng vậy, Ước Hàn Tốn tiên sinh, nguyện đổ chịu thua là quy củ đánh bạc nga."
"Ha ha, không biết mất đi cánh tay, Ước Hàn Tốn còn có thể hay không tiếp tục chức nghiệp kiếp sống? Nga, có lẽ ngay cả cuộc sống đều khó có thể tự gánh vác rồi."
Người chung quanh đang xem cuộc chiến đều cười vang nhìn từ Tần Thứ đi về phía Ước Hàn Tốn, hoặc trào phúng, hoặc châm biếm, hoặc nói móc, đập vào mặt mà đến. Những nhân sĩ ngày thường tự giữ thân phận cao quý này, cũng chỉ có ở đây mới có thể không hề che dấu phóng thích bản tính.
Tần Thứ cau mày, bỗng nhiên đối với bầu không khí này rất phiền chán, hắn không thích đem mình để người khác xem xét bình luận, tựa như hắn cũng không sẽ để chính mình chịu nhục vậy.
Không có ngôn ngữ gì, bước tới trước người Ước Hàn Tốn, mọi người đối với tiền đặt cược rất hứng thú, lại là ở trước mắt bao người cử hành trận đấu, nhân viên công tác cũng không dám ngăn trở. Cho nên chỉ để lại Tần Thứ cùng Ước Hàn Tốn đối mặt.
Ước Hàn Tốn đã phục hồi tinh thần lại, không biết có phải là cực độ khẩn trương cùng nổi giận làm hắn tính tình rồi đột nhiên chuyển biến, nhảy dựng lên sắc nhọn mắng: "Các ngươi giúp người Trung Quốc ngu xuẩn này, ta là được Mĩ Quốc pháp luật bảo hộ, các ngươi động vào ta, chính là xâm phạm Mĩ Quốc nhân quyền."
Hiển nhiên, Ước Hàn Tốn là không muốn nhận phạt.
Có lẽ có người nghe hiểu lời nói của Ước Hàn Tốn, nhưng là lấy thân phận bọn họ thực không cần để ý hắc quỷ kêu gào, mà Tần Thứ căn bản nghe không hiểu hắn nói cái gì, hắn muốn ... Chỉ là một cánh tay mà thôi.
Khi Tần Thứ bắt được cánh tay phải của Ước Hàn Tốn, đối phương còn chưa phản ứng, trong nháy mắt, chỉ nghe được một tiếng thét như là gϊếŧ heo, huyết quang hiện ra, cánh tay Ước Hàn Tốn không ngờ bị Tần Thứ cứng rắn cậy mạnh xé ra, tùy tay ném tới một bên.
Thanh âm lại yên lặng, tĩnh đến nỗi châm rơi cũng có thể nghe.
Tần Thứ xoay người, biểu tình vẫn thong dong lạnh nhạt như vậy, nhưng là biểu tình này giờ đây trong mắt những người chung quanh cũng đáng sợ giống như ma quỷ.
"Đi."
Tần Thứ đi ngang qua bên người Long Linh Nhi nhàn nhạt nói.