Trời đã tối, Tần Thứ nhảy vào trong đàm nước, thoải mái tắm rửa, cả cơ thể thả lỏng ngâm trong nước ấm, thể xác và tinh thần vô cùng thoả mái.
Sau khi nghĩ ngơi và hồi phục một đêm, Tần Thứ từ trong giới chỉ lấy ra ca nô. Ở trên đảo nhỏ hơn một tháng, Tần Thứ đã thuận lợi hoàn thành Luyện Nhục thiên chín bức phó đồ, hôm nay hắn đã đạt tới Luyện Nhục thiên đại viên mãn cảnh giới. Nhưng là càng tu luyện thể thuật, Tần Thứ càng cảm thấy kỳ diệu vô cùng, có lẽ là do không có người chỉ đạo, mỗi khi mỗi một lần phát hiện có điều lĩnh ngộ, đều làm Tần Thứ cảm thấy hưng phấn.
Đồng dạng, cũng là do không có người chỉ đạo, nên Tần Thứ từng bước cẩn thận. Đối với việc tu luyện Luyện Cân thiên, Tần Thứ còn không dám tùy tiện, nguyên nhân chính là toàn thân kinh mạch của hắn vẫn còn đang hỗn loạn, như thế nào để thông qua Luyện Cân thiên hòa hợp kinh mạch của mình, Tần Thứ còn cần thời gian nhất định để nghiên cứu Luyện Cân thiên chín bức phó đồ cùng với nội dung liên quan trên da thú.
Ca nô trảm phong phách sóng, khi Tần Thứ đi vào đảo hải tặc của Lý Nhị Hắc, lại phát hiện trên đảo không ngờ không có một bóng người. Nhướng mày, ở trên đảo tìm tòi một phen, mới phát hiện cô gái giúp việc kia cũng không có rời đi.
Bởi vì ngôn ngữ không thông, Tần Thứ không biết nên như thế nào cùng đối phương trao đổi. Nhưng vào lúc này, cô gái liền dùng Hán ngữ lắp bắp kể lại tình huống.
"Nhanh như vậy đã quyết chiến?" Tần Thứ nhướng mày, lập tức lại giản ra, hắn giật mình nhớ tới mình đã ở trên đảo nhỏ sinh sống hơn một tháng, dựa theo kế hoạch, hơn một tháng này, cũng đích xác có thể làm Lý Nhị Hắc đem kế hoạch chấp hành đến giai đoạn kết thúc.
Cùng cô gái hỏi rõ địa điểm quyết chiến, Tần Thứ ly khai hải tặc đảo, một người lái ca nô một đường đi nhanh. Ước chừng một giờ, xa xa một đảo hải tặc so với tòa đảo của Lý Nhị Hắc lớn hơn mấy lần đã hiện ra trước mắt.
Đây là đại bản doanh đối thủ của Lý Nhị Hắc.
Chỉ có điều giờ phút này tiếng súng không ngừng truyền đến, trên mặt biển ca nô tiểu hạm rậm rạp không đếm được, ở trong đó, Tần Thứ không ngờ còn thấy được vài chiến thuyền trang bị hoàn mỹ. Chẳng qua tình hình chiến đấu có vẻ đang nghiêng về phía Lý Nhị Hắc, xem ra, Lý Nhị Hắc là xuất kỳ bất ý, đối phương hoàn toàn bị ngăn chặn, chỉ có thể bị động phòng thủ, nhìn binh lực song phương phân phối, thắng lợi chính là chuyện sớm hay muộn thôi.
Bỗng nhiên, ánh mắt Tần Thứ ngưng lại trên một đại hạm cách đó không xa, Tần Thứ thấy được Lý Nhị Hắc hiện ra trên boong tàu, uy phong bát diện ngậm xì gà, đang nói cái gì với người bên cạnh. Người này Tần Thứ cũng không lạ lẫm gì , đúng là người lúc trước nhờ Tần Thứ động thân xuất hiện hóa giải tai nạn, do đó đối hắn vô cùng cảm kích, Long thiếu gia.
Tần Thứ khóe miệng nhếch lên, xả ra một nụ cười. Ca nô lại tăng mạnh tốc độ, chạy qua.
"Tiểu đệ."
Lý Nhị Hắc thấy Tần Thứ vẻ mặt kinh hỉ, hắn tiếc nuối chính là không thể cùng Tần Thứ chia sẽ thắng lợi, không nghĩ tới Tần Thứ lại tại thời khắc mấu chốt này xuất hiện .
"Tần huynh đệ."
Long thiếu gia cũng lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, lập tức liền tự mình buông xuống dây thừng, đem Tần Thứ kéo lên boong tàu.
Tần Thứ hướng Long thiếu gia gật gật đầu xem như chào hỏi, Long thiếu gia cũng dị thường thân thiết ôm hắn một cái, dùng sức vỗ vỗ lưng Tần Thứ nói: "Tần huynh đệ, ta ở trên biển tìm ngươi hơn một tháng, nếu không phải Nhị Hắc ca nói ngươi ở trên đảo nhỏ rèn luyện, không tiện có người quấy rầy, ta đã sớm nhịn không được đi tìm ngươi."
Tần Thứ đối với Long thiếu gia cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng cũng không quen thân thiết như đối phương, đương nhiên, đối phương khách khí, Tần Thứ cũng không có thể mất lễ phép. Liền mỉm cười nói: "Làm phiền đã quan tâm ."
Long thiếu gia ha ha cười xua tay nói: "Thật ra là có người quan tâm Tần huynh đệ so với ta còn nhiều hơn. Mấy ngày nay, Đường tiểu thư giống như một cái vệ tinh, liên tục điện thoại hỏi ta về tình huống của ngươi, nếu cha mẹ nàng không cấm, sợ là đã sớm nhịn không được theo ta đi ra biển để tìm ngươi."
"Vũ Phỉ?" Tần Thứ cau mày, trong mắt lộ ra một chút vẻ phức tạp.
Lý Nhị Hắc đã đỉnh đạc đẩy Long thiếu gia ra, cũng ôm Tần Thứ một cái, lớn giọng mang theo cảm tình cười nói: "Tiểu đệ, hơn một tháng không thấy ngươi mặt mày rạng rỡ, làm ca ca ta muốn hỏng rồi. Vừa nãy còn nói không thể cho ngươi thấy xem ca ca ta hoàn toàn diệt sạch hang ổ của Mạt Đặc Lý Khắc. Không nghĩ tới ngươi liền xuất hiện, thật sự là nói Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện a."
Nói xong, vỗ vỗ thật mạnh lưng Tần Thứ, đột nhiên cánh tay bị bắn ra, có chút kinh ngạc buông ra, nhìn Tần Thứ hỏi: "Tiểu đệ, hơn một tháng không thấy, ngươi trở nên ghê gớm thế. Hiện tại đạt tới cấp bậc gì?"
Tần Thứ lắc đầu mỉm cười nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm."
"Không rõ ràng lắm?" Lý Nhị Hắc vỗ vỗ ngực nói: "Đến, đấm ca ca một quyền, để ta xem thử."
Tần Thứ vừa định cự tuyệt, nhưng nghĩ lại cũng không ngại thử xem, hắn cũng rất muốn nhìn một chút mình hôm nay đến tột cùng thực lực như thế nào. Đương nhiên, hắn tuy rằng không rõ ràng lắm thực lực của chính mình, nhưng mình đã rất xa vượt qua Lý Nhị Hắc, cho nên hắn không dám dùng toàn lực, phân ra một thành lực lượng, đấm một quyền trên vai Lý Nhị Hắc.
"Tê."
Lý Nhị Hắc bị Tần Thứ một quyền đánh lui hai bước, xoa bả vai cười ha ha: "Lợi hại, tiểu đệ, một quyền này ước chừng có 1000 nguyên lực. Thực không nghĩ ra, ngươi cũng không trải qua thực nghiệm gì, lại tiến bộ thần tốc như vậy."
Tần Thứ mày vui vẻ, dựa theo Lý Nhị Hắc nói, một thành lực đạo cũng đã có một ngàn nguyên lực, như vậy mười thành lực đạo chẳng phải là vạn nguyên lực? Phát hiện này làm Tần Thứ cực kỳ vui sướиɠ, đồng thời càng thêm tin tưởng vào Luyện Thể Thuật. Luyện thể bất đồng luyện khí, luyện khí lực công kích thì phải đạt tới tiên thiên mới có thể thi triển ra. Mà luyện thể thì lúc bắt đầu tu luyện đã có lực công kích cường hãn.
Long thiếu gia cũng không biết có thể nghe hiểu Tần Thứ cùng Lý Nhị Hắc hay không, chẳng qua nắm tay cùng lực đạo của Tần Thứ hắn thấy rõ ràng, nhất thời kinh ngạc nói: "Không thấy nha, nguyên lai quyền cước của Tần huynh đệ lợi hại như vậy. Có cơ hội cùng bảo tiêu của ta luận bàn thử, hắn cũng là một người luyện võ."
Tần Thứ cười cười, gật đầu nói: "Hảo."
Liền quay đầu nhìn tình hình chiến đấu, hỏi: "Nhị Hắc ca, hiện tại thế nào ?"
Lý Nhị Hắc cười cười nói: "Đang công đảo. Mẹ nó, tên Mạt Đặc Lý Khắc này trên tay đích xác có chút thực lực, ta chỉnh hợp phụ cận to nhỏ hải tặc, hơn nữa cùng tàu chiến của Long đại thiếu gia, nãy giờ cũng chưa có thể bắt được. Chẳng qua, tình huống hiện tại đã nghiêng về một bên, thắng cũng chỉ là chuyện sớm hay muọnthooi."
"Nhị Hắc ca, ngươi muốn gϊếŧ ta phải không. Gì Long đại thiếu gia, bảo ta a Long hoặc là Vũ Hiên, ngàn vạn lần đừng gọi ta gì thiếu gia, ta nghe lại cái quá." Long Vũ Hiên là tên đầy đủ, không biết là cùng Lý Nhị Hắc ở chung lâu, hay là không đón ý nói hùa cùng Lý Nhị Hắc, nói chuyện cũng mang theo điểm thô tục.
"Ha ha, kêu Vũ Hiên, nói thật, ngươi cũng là một công tử hợp khẩu vị với ta a." Lý Nhị Hắc sảng khoái vỗ vai Long thiếu gia.
Tần Thứ nhướng mày, nhìn Long thiếu gia cười dài, hướng Lý Nhị Hắc hỏi: "Nhị Hắc ca, ngươi như vậy đường hoàng cùng Vũ Hiên quan hệ, không sợ những hải tặc đầu mục khác sinh ra ý tưởng gì sao?"
Một bên, Long thiếu gia nghe Tần Thứ cũng gọi hắn là Vũ Hiên, trên mặt ý cười càng đậm, nghe vậy liền cướp mở miệng nói: "Tần huynh đệ, Nhị Hắc ca nhưng đã sớm đem những hải tặc xung quanh thành thủ hạ hết rồi."
Lý Nhị Hắc khoát tay hắc hắc cười nói: "Tiểu đệ, ngươi đừng lo lắng, ca ca làm việc có chừng mực. Ngươi không phải cùng ta nói về đạo lý "cây gậy và củ cà rốt" sao? Ca ca ta chính là dùng cách nói của ngươi, mất một phen tay chân, làm mấy tên này đều động tâm. Nói tiếp, cho dù bọn họ trong lòng có ý tưởng khác, ta cũng không sợ, chỉ cần lão tử đem hang ổ Mạt Đặc Lý Khắc đánh hạ, có thời gian chậm rãi tẩy trừ những tên không nghe lời trong đội ngũ."
Tần Thứ cười, nói: "Thật ra ta lo lắng hơi nhiều. Chẳng qua cũng đúng, trước thực lực mạnh mẻ, hết thảy đều là hổ giấy."
Ba người đang nói, tình hình chiến đấu bỗng nhiên đã xảy ra một chút biến hóa. Trên đảo bỗng nhiên dưới mưa bom bão đạn xuất hiện một nam tử Anh quốc tướng mạo tuấn dật, lạnh lùng nhìn ba người Tần Thứ trên đại hạm.
Lý Nhị Hắc thấy thế, phát ra một mệnh lệnh, lửa đạn công kích lẻ loi liền đình chỉ, song phương giao chiến xuất hiện tạm dừng ngắn ngủi .
Lý Nhị Hắc lớn giọng rống lên: "Mạt Đặc Lý Khắc, lão bằng hữu của ta, để ngươi tự mình đi ra nghênh đón thực ngượng ngùng."
Làm cho người ta kinh ngạc chính là, nam tử Anh quốc Mạt Đặc Lý Khắc kia dường như hiểu được Hán ngữ, mặt lạnh như tièn, dùng tiếng phổ thông cười lạnh nói: " Người Trung Quốc, lửa đạn của ngươi, làm ta không thể thấy được tên dối trá như ngươi."
"Ha ha ha ha." Lý Nhị Hắc cười lớn hơn nữa, vỗ tay lớn tiếng: "Mạt Đặc Lý Khắc, luận dối trá, ta so ra vẫn kém ngươi. Mọi người vốn nước giếng không phạm nước sông, đều sống qua ngày, ngươi cố tình muốn tranh giành miếng ăn với người khác, tranh giành hết còn muốn bọn họ làm thủ hạ cho ngươi, ngươi coi Nam Hải này để cho ngươi một tên ngụy thân sĩ đến từ Anh quốc thống trị sao?"
"Ha hả, người Trung Quốc, ngươi cũng không nên đắc ý quá sớm. Ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi một con khỉ da đỏ như vậy, thật sự động đến căn bản của ta sao?" Mạt Đặc Lý Khắc lạnh giọng cười, lãnh ý trong khẩu khí cách thật sự xa đều có thể nghe ra.
"Vậy thử xem đi." Lý Nhị Hắc tiếng cười vừa thu lại, dữ tợn nói: "Nã pháo cho lão tử, oanh điệu tên vương bát đản này."
Tiếng súng tiếng pháo lại vang lên, trình độ kịch liệt so với chi hồi nãy còn nồng đậm hơn. Nhưng là động tác của Mạt Đặc Lý Khắc lại làm Lý Nhị Hắc kinh ngạc. Chỉ thấy hắn đoạt một ca nô, mạo hiểm trong mưa bom bão đạn nhanh chóng hướng thuyền của Lý Nhị Hắc lao đến.
"Di." Tần Thứ nhướng mày.
Lý Nhị Hắc cùng Long thiếu gia đều nhíu mày cùng một thời gian.