- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Dịch Cân Kinh
- Chương 37: Cơ nhân chiến sĩ
Dịch Cân Kinh
Chương 37: Cơ nhân chiến sĩ
Sáu chiếc ca-nô giống như sáu cự kiếm bắn phá sóng biển, thẳng hướng mà đi, giây lát liền đã rời xa du thuyền đang phủ phục trên mặt biển.
Tần Thứ cùng đầu lĩnh ở trên một chiếc ca-nô, gió biển kịch liệt đập trên mặt, làm thân thể còn ở vào giai đoạn khôi phục của Tần Thứ có chút cắn răng.
Hán tử đầu lĩnh xé mở vạt áo, thản nhiên đưa bụng đón gió biển đánh sâu vào, thống khoái gào lên, lại quay đầu nhìn Tần Thứ, nhếch miệng cười, hỏi: "Tiểu tử ngươi rất can đảm, làm quen một chút, ta gọi là Lý Nhị Hắc, ngươi tên gì?"
"Tần Thứ."
"Nhớ rồi." Lý Nhị hắc cười cười, đột nhiên nhướng mày hỏi: "Ngươi làm sao thấy được trên người ta có vấn đề ?"
Tần Thứ quay đầu, chỉ vào mặt y nói: "Từ mặt của ngươi nhìn ra, chẳng qua nếu nói cụ thể, sợ là ngươi cũng nghe không hiểu. Nhưng tình huống trước mắt của ngươi, nếu không điều trị, sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, kéo dài hơn nữa, nhiều nhất còn có ba năm tuổi thọ."
"Thực sự nghiêm trọng như vậy?" Lý Nhị Hắc sờ chòm râu nghiêm mặt, sắc mặt có chút âm trầm.
"Ngươi nếu cảm thấy ta nói dối, có thể bỏ điều kiện vừa nãy." Tần Thứ nhàn nhạt nói.
"Ai." Lý Nhị Hắc thở dài thật mạnh một hơi nói: "Kỳ thật ngươi vừa mở miệng ta đã tin, mặc dù ngươi không nói ta cũng có thể cảm giác được trạng huống thân thể càng ngày càng không thích hợp. Gần vài năm nay, giấc ngủ của ta càng ngày càng ít, mỗi ngày đều không được thỏa mái, còn có thời điểm buổi trưa mười hai giờ, huyệt Thái Dương đau đến nổi muốn bạo điệu cả đầu của mình."
"Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?" Tần Thứ quay đầu nhìn hắn.
Lý Nhị Hắc hơi do dự, liền mở miệng: "Mẹ nó, cũng không có gì không thể nói, ngươi không phải nói ta dùng qua biện pháp kí©h thí©ɧ thể năng sao? Đúng vậy, ta trước kia nhận qua phương pháp cải tạo thân thể như vậy, nhưng ta là một vật phẩm thất bại."
Lý Nhị Hắc ánh mắt hướng về mặt biển, giống như nhớ lại cái gì, chậm rãi nói:
"Có lẽ ngươi không tin, ta từ trước là một quân nhân. Giống như ngươi, ta lớn lên ở sơn thôn đông bắc, học tập không thành, thể năng thì cũng được, thời điểm bộ đội đến trong thôn chúng ta trưng binh, ta được tuyển. Sau ở trong bộ đội bởi vì thân thể tố chất cường hãn, các hạng chỉ tiêu đều nổi trội xuất sắc, lại được tuyển vào bộ đội đặc chủng. Ha hả, lúc này xem như lấy được trường kỳ chỉ tiêu, phúc lợi đãi ngộ các phương diện cũng không sai, đối với thanh niên sơn dã như ta mà nói đã là quá tốt. Về sau, ta cùng một cô nương luyến ái, chẳng qua trong bộ đội kỷ luật nghiêm khắc, ta cùng nữ hài đó thời gian ở chung không dài, nhưng tình cảm của chúng ta lại càng ngày càng tốt. Đến một ngày..."
Nói tới đây, Lý Nhị hắc bỗng nhiên dừng một lần, run run từ trong lòng lấy ra hộp bạc mà Long thiếu gia đưa cho hắn, lấy ra một điếu xì gà, cản gió châm lửa, hít sâu vài hơi, tựa hồ nội tâm bị áp lực bởi cảm xúc nào đó, một hồi lâu lại tiếp tục mở miệng:
"Ngày đó, ta thật vất vả đợi được cho vài ngày nghỉ phép, kích động muốn cùng cô nương đó hảo hảo gặp nhau, nhưng lúc ta tìm được nàng, nàng lại ở trong phòng bệnh, trên cổ tay băng gạc thật dày, đang cấp cứu. Ta lúc ấy choáng váng, ta không rõ nàng vì cái gì muốn cắt mạch tự sát, sau lại người nhà của nàng nói cho ta biết, mấy ngày hôm trước trong thành nàng bị một công tử của một đại tập đoàn cưỡиɠ ɧϊếp, khuất nhục trong lòng liền tự sát, may mắn phát hiện kịp, không có lập tức tử vong. Nhưng là, cuối cùng cũng không thể cứu nàng được. Ta hận đến nỗi chảy máu, vì thế, ta tìm tên súc sinh kia, làm thịt hắn. Sau khi gϊếŧ người, ta giống như bị thịt, bị cảnh sát bao vây, rồi bị quân đội tiếp nhận đưa vào ngục giam quân sự."
"Ta đã cho rằng rất nhanh sẽ tử vong, đột nhiên có một ngày ta bị đưa đến một phòng thí nghiệm bí mật, người phụ trách phòng thí nghiệm nói cho ta biết, nếu ta hoàn thành thực nghiệm này, có thể miễn tội gϊếŧ người. Ha hả, ta đồng ý, tuy rằng ta cũng không rõ đồng ý vì cái gì. Thực nghiệm tên là "kế hoạch cơ nhân chiến sĩ", ta trải qua vô số lần tiêm thuốc, vô số lần cắn nuốt dược phẩm, vô số lần dụng các loại phương pháp tra tấn cơ thể của ta, rốt cục thực nghiệm hoàn thành, ta cảm thấy cả người đều không thích hợp, phảng phất tràn ngập lực lượng bạo nổ."
"Nhưng bọn hắn lại nói, thực nghiệm thất bại, thất bại phẩm là không thể sống, cần phải tiêu hủy. Ta như thế nào cam tâm, tử mà sống lại, sinh lại phục tử, ta đã không có giác ngộ cao như vậy, đồng thời ta cảm giác lực lượng của ta đã đủ để chống đở ta làm chút gì."
"Vì thế ta chạy trốn, rất thuận lợi, ta thoát khỏi phòng thí nghiệm, tiếp theo, ta bị một đám người cực kỳ lợi hại đuổi gϊếŧ, đến khi ta thoát đi quốc nội, cuối cùng lại lưu lạc đến trên biển, cùng một đám người trên biển kiếm ăn hỗn cùng một chỗ, bọn họ có một cách gọi tên khác là Mã Lục Giáp hải tặc. Chẳng qua ngày vui ngắn chẳng tầy gang, bởi vì phụ cận quốc gia trấn áp, Mã Lục Giáp đại bộ phận hải tặc đều bắt đầu rời đi, ta cũng mang theo một đám người tìm một địa phương tự lập, đại khái trải qua là như thế." (hic thằng này kể lâu phết )
Một hơi nói nhiều lời như vậy, tâm tình Lý Nhị Hắc đã hoàn toàn bình tĩnh lại, một ngụm lại một ngụm khói, nhìn xa xăm, không nói nữa.
Ánh mắt Tần Thứ dừng ở trên người hắn, cái loại cô tịch này, thân ảnh phẫn nộ cùng bất khuất này làm hắn khe khẽ thở dài, thầm nghĩ: "Trong sách nói, mỗi người đều là một chuyện xưa, xem ra, ai cũng như thế. Hải tặc đầu lĩnh này thoạt nhìn hung tàn bạo ngược, không nghĩ tới cũng là người đáng thương."
"Ngươi làm đúng, nam nhi đã gϊếŧ người, gϊếŧ không lưu tình. "Thiên lý sát cừu nhân, nguyện phí thập chu tinh". Đổi là ta, cũng làm thế." Tần Thứ cảm khái nói.
Lý Nhị hắc như không chút nào ngoài ý muốn cười nói: "Sớm đã nhìn ra, ngươi là nam nhi chính cống. Bằng không, ta cũng sẽ không đáp ứng điều kiện của ngươi."
"Điều trị vấn đề thân thể của ngươi, cần rất nhiều loại dược liệu, mấy cái này phải chính ngươi chuẩn bị." Tần Thứ nói.
"Không thành vấn đề, ta trước kia có cướp một thuyền buôn dược liệu, vẫn còn ở trên đảo. Ngươi chỉ cần chọn lựa những gì ngươi cần." Lý Nhị hắc sang sảng cười nói.
"Có vẻ như ngươi một chút cũng không lo lắng a." Tần Thứ cười hỏi.
"Lo lắng cái gì?" Lý Nhị Hắc sờ sờ cằm, lại liều mạng kéo vài hơi xì gà, mới ung dung nói:
"Lo lắng thân thể sao? Hay nói lo lắng những người chạy thoát đó sẽ trả thù ta? Ha hả, thân thể ta mặc dù đang nguy hiểm, nhưng ta cũng không quá nghiêm trọng, người sống ở trên đời, đủ là được rồi, ta gϊếŧ người nhiều như vậy, đã sớm buôn bán lời. Còn nói đám vương bát đản kia quay lại trả thù ta, bọn họ cũng phải có đảm lược đó mới được, trong hải vực này, các quốc gia chính phủ đều tranh lợi hại, ai dám động binh mã, cho nên nói, lão tử lựa chọn nơi này làm căn cứ địa, kỳ thật chính là địa phương an toàn nhất."
Hai người nói chuyện, sáu chiếc ca-nô đã tới một tòa tiểu đảo vô danh, trên đảo rải rác có một ít kiến trúc, thoạt nhìn có chút giống trại tị nạn. Ca-nô cập bến, liền thấy mấy cô gái đi tới, màu da ngăm đen, tuy rằng cũng là phương đông huyết thống, nhưng diện mạo cũng không giống Hoa Hạ con dân. Đầu lĩnh là một người có dáng người có vẻ là con gái hoa tay múa chân nhìn Lý Nhị Hắc nói gì đó, cũng không biết dùng ngôn ngữ gì, Tần Thứ một câu cũng nghe không hiểu.
Cùng cô gái nói chuyện với nhau một lúc, Lý Nhị Hắc quay đầu nhìn Tần Thứ cười nói: "Tới rồi, trong này là đại bản doanh của ta, gây dựng được vài năm, vẫn rất lụi bại."
Tần Thứ cười nói: "Phòng ốc sơ sài ngọa long, lụi bại cũng lụi bại không nhiều lắm."
"Hảo, tiểu huynh đệ quả nhiên nói hay." Lý Nhị Hắc vui vẻ cười ha ha.
Tần Thứ chỉ cô gái nói: "Bọn họ giống như không phải người Trung Quốc?"
Lý Nhị hắc gật gật đầu nói: "Không chỉ bọn họ, trên đảo này, những huynh đệ theo ta đều là dân tứ xứ, những cô gái đó cũng thế, hiện tại lại nhiều hơn một đồng hương là ngươi."
"Nguyên lai là vậy." Tần Thứ gật gật đầu.
Lý Nhị Hắc ha hả cười, quàng bả vai Tần Thứ nói: "Bận rộn cả ngày lại không gặp may, nhưng cũng đã đói bụng, đi, chúng ta ăn miếng thịt lớn, rượu uống chén lớn, thống khoái thống khoái đi."
Tần Thứ cười khổ nói: "Không nói gạt ngươi, thân thể hiện tại của ta, còn tệ hơn ngươi nữa. Ăn miếng thịt lớn, chén lớn uống rượu việc này bây giờ còn không thích hợp với ta. Ta cần một căn phòng để nghỉ ngơi."
Lý Nhị Hắc cười nói: "Không thành vấn đề, ta lập tức chuẩn bị cho ngươi một phòng sạch sẽ. Chậc chậc, tiểu huynh đệ, trên người ngươi cũng có bệnh tật gì sao?"
Tần Thứ nhẹ nhàng thở dài nói: "Một lời khó nói hết."
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Dịch Cân Kinh
- Chương 37: Cơ nhân chiến sĩ