Năm ngày sau, Tần Thứ đã từ khu Đông Bắc đi tới Hải Nam, Thiên Xà nhất mạch cư ngụ trên đảo Thiên Xà tại Nam Hải hải vực. Dọc theo đường đi, Tần Thứ tuy rằng hành tẩu vội vàng, nhưng hiểu biết lại đang không ngừng tăng lên, dù rất nhiều thứ hắn còn không biết, nhưng so với lúc mới xuất sơn, lòng hiếu kỳ đã dần bình thản lại.
"Thế giới bên ngoài quả nhiên kỳ diệu, khó trách gia gia bảo ta đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Trước kia đọc trong sách nghe nói khu vực Hải Nam này khí hậu dễ chịu, bốn mùa ấm áp như xuân. Chân chính đến đây mới hiểu được rằng, nguyên lai so sánh với góc Nê Ba Thôn lạnh khủng khϊếp kia, nơi này đích xác có thể gọi là thiên đường tị hàn mùa đông."
Trên bờ cát, du khách đông đúc, Tần Thứ đem áo bông cởi ra, khoát lên trên cánh tay, đập vào mắt là mênh mông vô bờ biển rộng, âm thầm sợ hãi than.
Đã nhiều ngày, Tần Thứ tuy rằng bôn tẩu vội vàng nhưng vẫn không quên quan sát biến hóa trong cơ thể. Luyện khí đến tiên thiên cảnh giới, trong cơ thể thiên địa tuần hoàn kỳ diệu cũng không phải một chốc có thể hiểu hết được. Tần Thứ tuy rằng tới cảnh giới như vậy, nhưng bất hạnh là không có người dẫn đường, cũng không có cao cấp điển tịch phụ trợ tu hành, chỉ có thể dựa vào chính mình cân nhắc và lĩnh ngộ tự thân biến hóa.
Hôm nay hắn đã có thể tự do cắt đứt hô hấp bằng miệng mũi, dùng nội đan để hô hấp, loại phương thức hô hấp này ngoại trừ có thể giải thoát tạp mùi của ngoại giới, đối với nội đan chuyển động cũng có trợ giúp thật lớn. Tần Thứ hôm nay đã có thể liên tục thúc dục nội đan luân chuyển ba mươi hai vòng.
Không chỉ có như thế, Tần Thứ đi từ bắc xuống nam, nhiệt độ không khí không ngừng biến hóa, dần dần nắm được phương pháp khống chế nhiệt độ cơ thể. Mặc dù ở đây ấm áp như vậy, hắn vẫn có thể mặc áo bông thật dày, mà không có cảm giác nóng bức. Chỉ có điều, nếu thật sự làm như thế , tất nhiên lọt vào ánh mắt người chung quanh, Tần Thứ không muốn đi làm việc khác người này.
"Căn cứ theo bản đồ gia gia vẽ trong thư, Thiên Xà nhất mạch cư ngụ trên Thiên Xà đảo trong hải vực cách nơi này không xa. Ta nếu muốn tìm kiếm, phải có một con thuyền. Gần bến tàu tuy sẽ có thuyền hàng rời bến, nhưng lại không để ta tùy ý chỉ huy. Trên đảo này tuy cũng có du thuyền cho thuê, nhưng ta không có giấy chứng minh, đối phương khẳng định sẽ không cho ta thuê. Thế này sẽ khó giải quyết đây."
Tần Thứ đang mặt nhăn mày nhíu tìm đối sách, tiếng du khách nói chuyện ở phụ cận truyền vào trong tai.
"Hắc, tiểu Mai, không phải là muốn rời bến du ngoạn sao. Để đó ca ca lo, ta quay lại tiếp đón mấy người anh em, ngươi cũng kêu các nữ đồng hoc đi, ta đi kiếm chiếc du thuyền xa hoa, cùng ra biển mở PARTY."
Tần Thứ mày giãn ra, quay đầu lại.
Nói chuyện chính là một thanh niên, mặc một thân hàng hiệu, đeo kính mát màu trà, ngoài miệng ngậm điếu thuốc, đang ôm một cô nương xinh đẹp, cười vẻ mặt dâʍ đãиɠ.
"Đang buồn ngủ, không nghĩ là có người đưa gối đầu tới."
Khóe miệng Tần Thứ nhếch lên, cẩn thận nhìn bộ dáng thanh niên, rồi thu hồi ánh mắt nhìn về phía mờ mịt biển rộng.
Một ngày sau.
Tần Thứ đi theo đám thanh niên đang vui cười đùa giỡn, đợi bọn hắn lên một du thuyền cỡ trung khá độc đáo, Tần Thứ liền theo đuôi, lặng lẽ bám vào đá mà lên, ẩn thân trong đó.
Ở trên biển, cảnh mặt trời mọc là cực kỳ hùng tráng, xem ra, đám thanh niên vội rời bến là vì tham quan phong cảnh trên biển. Chẳng qua trong lúc bọn họ vui cười ôm nhau nhìn mặt trời mọc kia, sợ là không thể tưởng được trên du thuyền đã thêm một vị thiếu niên lạ lẫm.
Du thuyền nhanh chóng rời bến, xa xa bờ cát đã mơ hồ thành một chấm đen.
Tần Thứ ẩn thân tại mạn thuyền, lúc thấy đám thanh niên tề tụ trên boong tàu trên xem mặt trời mọc, liền thừa dịp bọn họ không chú ý, lặng lẽ chui vào khoang thuyền.
Đây là một du thuyền cao ba tầng, Tần Thứ tuy rằng chưa bao giờ lên du thuyền, nhưng còn không đến mức lạc đường. Địa hình trong rừng không biết cỡ nào phức tạp, hắn đều chưa bao giờ lạc đường, một cái du thuyền nho nhỏ đối với Tần Thứ mà nói tự nhiên không là việc khó. Trải qua một đoạn thời gian, Tần Thứ rốt cục đến được phòng chỉ huy.
Cánh cửa không đóng kín, qua kẽ hỡ của cánh cửa, Tần Thứ có thể thấy trong phòng chỉ có hai thuyền viên, là nhân công vận hành du thuyền.
Hiển nhiên, hai thuyền viên làm thuê này đang nhàm chán, một bên hút thuốc lá một bên hùng hùng hổ hổ tán phét.
"..., con mẹ nó kẻ có tiền thích thật, lâu lâu dẫn một đám cô nương rời bến du ngoạn, bọn chúng đều là sinh viên xinh đẹp như hoa. Ngươi nói chúng ta tân tân khổ khổ một năm được một chút tiền, chẳng bằng người ta tiêu dùng một đêm." Một thuyền viên có râu, phì ra một ngụm khói, phát tiết nói.
"Ngươi ghen tị cũng vô dụng, người ta đẻ ra đã ngậm vàng, chúng ta mấy là kẻ phàm thai như thế nào có thể so sánh. Chẳng qua đám nữ sinh viên kia đích thật là mê người, nghe nói đều là học trường nghệ thuật, chút nữa bỏ thuốc cho bọn chúng hôn mê, hai ta tới làm một pháo." Một thuyền viên khác vẻ mặt da^ʍ tà cười nói.
Những lời nói kế tiếp của hai người đã thuộc loại thiếu nhi không nên nghe. (ặc ặc)
Núp bên cạnh cửa, Tần Thứ đối với hai thuyền viên bên trong nói chuyện thực không có hứng thú, hắn đang cân nhắc là làm hôn mê hai người, hay lưu lại một người giúp mình đây.
"Không được, lưu lại một người vạn nhất hắn có cái thủ đoạn gì, ta chẳng phải là tự tìm phiền toái."
Tần Thứ hạ quyết định, nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ. Như cũ bình tĩnh nằm bên cạnh cửa, một bên chịu đựng hai thuyền viên nói nhảm, một bên cẩn thận quan sát bọn họ là như thế nào lái thuyền.
Lực lĩnh ngộ cùng sức quan sát của Tần Thứ đều rất cao, tuy rằng chưa từng có tiếp xúc qua phương pháp lái tàu, nhưng trải qua cẩn thận xem xét cân nhắc, cũng làm hắn chậm rãi hiểu biết phương pháp cơ bản. Tuy rằng đều là dụng cụ tinh vi, ngang dọc rất nhiều nút, nhưng phương thức chủ yếu cũng chỉ có mấy nút mà thôi. Tần Thứ thông qua học tập, rất nhanh đã đại khái nắm giữ. Liền nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra một chút, bụng căng lên, một đạo bạch khí từ trong miệng phun ra. Nửa đường bỗng nhiên lại hóa thành hai cổ, lao thẳng đến hai thuyền viên.
Hai thuyền viên đang tán gẫu hứng khởi, cũng không nhận thấy được biến hóa trong nháy mắt này. Bỗng nhiên đồng thời cảm giác cổ mình bị châm một cái, mí mắt trầm xuống, liền hôn mê bất tỉnh.
Tần Thứ vừa lòng gật đầu: "Xem ra mấy ngày này ta khổ tâm tôi luyện, đối với phun tức đã khống chế khá tinh diệu, đổi lại thời điểm mới vừa bắt đầu sợ là hai thuyền viên này đã bị ta gϊếŧ rồi."
Tần Thứ đối với khống chế nội khí đích xác đã có lĩnh ngộ nhất định, hiện tại không những phun ra nội khí có thể chia làm hai cổ, hơn nữa có thể tự do thao túng độ mạnh yếu, vừa nãy lũ bạch khí đó là nhẹ nhàng chạm vào thùy huyệt trên cổ hai thuyền viên liền thu lại.
Đóng kín phòng chỉ huy, cài chốt cửa lại, Tần Thứ liền đi tới bàn điều khiển. Hai máy tính ở bàn điều khiển làm Tần Thứ thoáng động tâm, nhưng rất nhanh hắn liền ức chế lại. Học theo phương thức vừa quan sát được từ hai thuyền viên, ấn mấy cái nút, thôi động một lần cần chỉnh hướng, lại học xem xét màn hình định vị và hải đồ.
Trải qua mấy lần thực nghiệm,dần dần nắm giữ được phương thức điều khiển, Tần Thứ vừa lòng gật đầu. Liền đem thư của gia gia trong bao tải lấy ra, theo địa điểm đánh dấu trong thư, so sánh với màn hình định vị và hải đồ, thong thả khống chế phương hướng du thuyền tiến lên.
Đám thanh niên đùa giỡn trên boong tàu ai cũng không để ý hướng đi du thuyền, đối với bọn họ, đó là chuyện của người lái. Mà hiện tại, bọn họ cần nắm chắc thời gian chơi bời, như vậy lúc quay về nhà lại mới có thể có cảm giác.