Đội ngũ vốn hơn mười người trải qua này chuyện này, chỉ còn lại có Bưu ca, Tỉnh Hạ Nguyên cùng với Tần Thứ và Đường Vũ Phỉ bốn người .
Tần Thứ nâng tay, tìm một khoảng trống, liền bắn ra năm mũi tên. Quái nhân vốn lì lợm lại bị năm mũi tên dễ dàng đâm vào thân thể, bốc lên một đám khói đen.
Quái nhân tru lên, lộ ra răng nanh trắng nhởn dày đặc, mạnh mẽ vung trảo cứng rắn đem trường đao của Tỉnh Hạ Nguyên bẻ gẫy, một trảo vỗ vào thiên linh cái, tử trạng của Tĩnh Hạ Nguyên cùng chủ nhân Sơn Bản Thái Nhất Lang của hắn giống nhau.
Nhưng ngay sau đó, quái nhân liền bỏ qua Bưu ca, chuyển hướng về phía Tần Thứ, phát ra liên tiếp tiếng kêu quái dị, đánh tới. Tần Thứ đã lắp xong năm mũi tên nữa, một chút cũng không bối rối, lại bắn ra. Quái nhân lại tru lên, cước bộ không tự chủ ngừng lại, trên người từng đợt khói đen ứa ra.
Bưu ca chứng kiến quái nhân chuyển hướng mục tiêu về phía Tần Thứ, nội tâm vui vẻ, liền nhân cơ hội này chạy đi, để quái nhân cùng Tần Thứ dây dưa. Ai ngờ quái nhân sau khi tru lên, bỗng nhiên xoay người hướng hắn đánh tới một đạo âm phong, tốc độ cực nhanh đâm vào sau lưng hắn.
Bưu ca tâm sinh cảm ứng, ngã người một cái, vừa định lăn qua thì đã bị kia quái nhân thật mạnh đẩy té trên mặt đất, tiếp theo cổ đau xót, quái nhân đã cắn trên cổ hắn, trong nháy mắt đã bị hít thành xác khô.
Một màn này dừng ở trong mắt Tần Thứ, không chút nào lay động ý chí, hắn của hắn, vẫn lắp tên đâu vào đấy, bình tĩnh bắn ra. Nhưng quái nhân sau khi hút khô Bưu ca dường như tìm được thật lớn bổ dưỡng, mặc kệ trên người bị bắn từng đợt khói đen ứa ra, hướng Tần Thứ đánh tới.
Lúc này, Tần Thứ sờ túi áo lại phát hiện mũi tên không biết khi nào thì đã bắn hết. Mắt thấy quái nhân đã áp sát, Tần Thứ ném kình nỗ, rút ra liệp đao trên lưng cắt qua bàn tay dính 1 chút máu tươi, xông về phía quái nhân.
Tần Thứ không có kỹ xảo đánh nhau gì, nhưng là hắn nhờ thân thủ linh mẫn, cũng là có thể né tránh lợi trảo của quái nhân, dao găm đâm từng cái chính xác trên người quái nhân. Trên dao găm có máu huyết của hắn, cứ một dao là một lỗ thủng.
Quái nhân lại rống lên, lợi trảo sắc bén bổ tới, không kịp đề phòng, Tần Thứ bị hai tay quái nhân chụp bả vai, lúc nguy cấp, trong cơ thể Tần Thứ ngũ khí bỗng nhiên dâng tới đầu lưỡi, đầu lưỡi đột nhiên phình ra.
Tần Thứ cắn đầu lưỡi, bụng co rụt lại, một búng máu có lộ tuyến giống như lúc bình thường hắn tu luyện Thiên Xà Xạ Tức Công bắn nhanh mà ra, trực tiếp xuyên thấu mi tâm quái nhân, xuyên qua cơ thể.
Quái nhân ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hét rung trời động địa, sau đó cả người hóa thành từng đợt hắc khí tiêu tán vô hình.
Tần Thứ ngã xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai bả vai đã bị lợi trảo công phá, màu đen âm độc như cuộn sóng nhanh chóng hướng toàn thân lan tràn.
Đường Vũ Phỉ cắn môi nhìn Tần Thứ cùng quái nhân chiến đấu, thấy quái nhân hóa thành khói đen biến mất vô tung, mà Tần Thứ trọng thương ngã xuống đất. Nàng vội vàng chạy qua, ôm lấy Tần Thứ, mắt đẹp rưng rưng: "Ngươi thế nào , ngươi đừng làm ta sợ."
Tần Thứ cảm giác được toàn thân rét run, một cổ hàn khí nhanh chóng lan khắp toàn thân. Cũng may hắn là người luyện khí, trong cơ thể ngũ khí mặc dù vừa mới phun ra, nhưng tinh nguyên vẫn còn, sau khi yếu ớt sinh ra liền tự phát tuần hoàn bảo vệ ngũ tạng, không cho âm độc xâm lấn.
"Ta có thể không qua được." Tần Thứ nói chuyện thanh âm rất suy yếu, khóe miệng rút lại, tựa hồ muốn hé ra một nụ cười.
"Sẽ không , sẽ không ."
Đường Vũ Phỉ liều mạng lắc đâu, nước mắt như mưa rơi trên mặt Tần Thứ.
"Nếu ta chết, ngươi nhớ đi tìm một thôn tên là Nê Ba Thôn gần núi này. Nhà của ta là ở đó, nói với gia gia ta rằng, tôn tử không có biện pháp đạt thành hy vọng của hắn, bảo hắn hảo hảo bảo trọng thân thể, đừng lo lắng nhiều. Thân mình gia gia ta có tật cũ, đem nhân mã và thảo linh chi trong bao tải đưa cho lão nhân hắn, để hắn tẩm bổ thân mình."
Một hơi nói nhiều như vậy lời, Tần Thứ hơi thở càng ngày càng mỏng, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng nhìn Đường Vũ Phỉ vài lần, nhắm hai mắt lại.
"Không cần. Ngươi mở mắt ra, ngươi mau mở to mắt a." Đường Vũ Phỉ lớn tiếng thê lương gọi, nước mắt cuồn cuộn rơi, chứng kiến Tần Thứ trên mặt đã dần biến đen, nàng liền nâng tay liều mạng đè ép, làm như muốn dồn cổ hắc khí trở về.
Đúng lúc này, trong thông đạo đột nhiên truyền đến tiếng bước chân cực nhanh, Đường Vũ Phỉ hai mắt đẫm lệ, cắn răng nắm chặt súng trong tay. Dựa theo Tần Thứ chỉ dạy, kéo khóa bảo hiểm, tay để vào cò súng, nhắm vị trí động khẩu. Một bóng người xuất hiện, Đường Vũ Phỉ liền liều mạng bắn phá.
Chẳng qua đạo nhân ảnh kia lại linh hoạt tránh được loạt đạn lộn xộn này, cho đến khi Đường Vũ Phỉ bắn hết đạn, thân ảnh mới ngừng lại được. Nhìn thân ảnh đang nằm trong lòng Đường Vũ Phỉ hô: "Tiểu Thứ, ngươi làm sao vậy?"
Đường Vũ Phỉ đến lúc này mới nhìn rõ người đến là một lão nhân phong trần mệt mỏi, lại nghe được lời nói của lão nhân, liên tưởng đến một khắc trước Tần Thứ công đạo, nàng nhất thời kinh hô: "Ngươi. . . Ngươi là gia gia của Tần Thứ đúng không? Mau cứu hắn, hắn không được."
Không cần nàng nói, lão nhân đã bước nhanh tới, ngồi xổm xuống, nhìn Tần Thứ thần tình hắc khí, vẻ mặt khẩn trương nắm cổ tay của hắn, kiểm tra mạch đập, lúc này mới hơi thở ra nói: "May mắn, nội khí bảo vệ ngũ tạng, còn có thể cứu."
"A, ngài mau cứu hắn." Đường Vũ Phỉ sốt ruột.
Lão nhân nhìn Đường Vũ Phỉ, không nói gì, nâng Tần Thứ dậy, bàn tay dừng ở này huyệt Bách Hôi, năm ngón tay hiện lên hồng mang từng đợt. Một đạo sóng gợn từ đỉnh đầu Tần Thứ khuếch tán xuống, đoàn hắc khí như là gặp địch nhân không thể chống cự nhanh chóng bại lui, chậm rãi từ mặt lui xuống.
Lúc này, lão nhân thu tay, người đầy mồ hôi, phảng phất từ trong nước lao lên.
"Ta chỉ là tạm thời ngăn chặn thương thế của hắn, nhưng trong cơ thể âm độc vẫn còn, cần mang về cẩn thận điều trị." Lão nhân nhìn Đường Vũ Phỉ, chuyển mắt dò xét bốn phía, chứng kiến thi thể đầy đất cùng mênh mông vô bờ hòm gỗ, mặt nhăn nhíu nói: "Cô nương, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Vũ Phỉ đem sự tình phát sinh trải qua kể lại một cách đơn giản rồi la lên: "Lão gia, tình huống của tiểu Thứ còn rất nguy hiểm, chúng ta nhanh trở về giúp hắn cứu trị đi."
Lão nhân gật đầu, thở dài nói: "Không nghĩ tới tiểu Thứ ngày đầu tiên một mình vào núi liền gặp chuyện như vậy, ai, quả nhiên là mệnh khổ. Ta ở trong núi tìm hắn ba ngày, may mắn là tìm được, nếu không mạng tiểu Thứ đã nguy hiểm. Ngươi trước dìu hắn lên, ta cần làm chút chuyện."
Lão nhân vừa nói với Đường Vũ Phỉ vừa động thủ xử lý thi thể trên mặt đất. Mấy cái thi thể bị âm độc gây thương tích, nếu không sớm xử lý, sợ là thời gian lâu sẽ phát sinh dị biến. Cắn ngón giữa tích vài giọt máu điểm trên mi tâm của thi thể, chỉ thấy thi thể giống như bị acid ăn mòn, từng đợt hắc khí bốc lên biến mất vô tung.
"Đi thôi." Lão nhân làm xong hết thảy, thần tình mỏi mệt, hai gò má đã đỏ lên. Nâng Tần Thứ lên gọi Đường Vũ Phỉ rời đi.
Đường Vũ Phỉ cũng nhanh như chớp chạy tới cách đó không xa phía sau cái rương, lấy ra bao tải, lúc này mới cùng lão nhân nâng Tần Thứ ra khỏi sơn động.