Chương 1: Thiên Xà Xạ Tức

Năm 2007, đông chí.

Trong căn phòng rách nát có một ngọn đèn nhựa thông tản mát ra ánh sáng yếu ớt mỏng manh, trong phòng bài trí rất đơn sơ, chỉ có một bàn và 2 ghế dài, sát tường có một cái lò dùng sưởi ấm đang vượng lửa. Ngược lại, phía đông vách tường kia là một tủ chứa đầy sách, làm gian phòng ốc sơ sài tăng thêm mấy phần thi vị.

Giữa phòng là một bồn gỗ là bằng tử đàn, cao một thước, bán kính ước chừng hai người ôm. Trong bồn là một thiếu niên 15, 16 tuổi nhắm chặt hai mắt, chỉ nhô ra đầu và non nửa bả vai lỏa lồ trên mặt nước, hơi nước lượn lờ tản ra một mùi hương thảo dược, làm gương mặt thiếu niên như mộng ảo quanh co, mơ hồ không thấy rõ.

"Ti ti.."

Thiếu niên không ngừng chuyển động cổ qua lại theo một tư thế quái dị, cùng lúc đó môi mở ra cùng khép kín, từng đợt từng đợt khí bạch sắc mỏng như tơ nhện từ miệng thiếu niên phụt ra, lặp đi lặp lại, bắn thẳng hơn một trượng mới chậm rãi tiêu tán, phát ra âm thanh như rắn đang bơi lội vậy.

Nếu là có thể nhìn xuyên qua nước có màu vàng óng ánh thì phát hiện thiếu niên đang đứng thẳng trong nước, hai chân hơi cong, chỉ dựa vào mũi chân, hai tay co nơi bụng, thân mình theo đầu làm động tác lên xuống rất nhỏ, cả tư thế phảng phất giao long hí thủy, rồi lại ẩn chứa một cổ huyền diệu trong đó.

"Két..." một tiếng.

Phiến cửa gỗ của căn phòng bị đẩy ra, hỗn loạn bông tuyết và hơi thở rét lạnh lao thẳng vào, phảng phất có thể đông lạnh mũi người. Một lão nhân mặc áo khoác, đội mũ da, thân hình cao lớn cường tráng , lưng đeo một bao tải đi vào.

Thiếu niên tựa hồ không cảm giác gì, vẫn nhắm chặt mắt, lặp lại động tác đã kiên trì nãy giờ.

Lão nhân khép cánh cửa lại, đem bao tải trên lưng thả xuống bên tường, ánh mắt nhìn đến thiếu niên trong bồn lộ ra mấy phần vui mừng. Nhưng hắn cũng không có tới quấy rầy, từ trên giá sách lấy ra một quyển sách buộc chỉ cũ da đãố vàng đóng, đi đến bên giường lấy cái tẩu, châm lên rồi ngồi xếp bằng lại, vừa rít tẩu vừa lật xem sách.

" Ba. . ."

Không biết qua bao lâu thời gian, bấc đèn toát ra mấy hoa đèn làm bừng tỉnh lão nhân đang nhập thần. Hắn ngẩng đầu nhìn thiếu niên, lại từ trong ngực lấy ra một cái đồng hồ quả quýt màu bạc, làm người kinh ngạc chính là trên người lão nhân dung mạo bình thường này không ngờ có một cái đồng hồ tinh xảo như vậy.

"Tiểu Thứ, có thể thu công." Lão nhân vừa thu đồng hồ vừa không nhanh không chậm hướng thiếu niên nói.

Thiếu niên trong bồn như không nghe thấy gì , âm thanh ti ti không ngừng, khí bạch sắc trong miệng phụt ra ẩn ẩn một chút kỳ diệu biến hóa.

"Di?"

Lão nhân một tiếng thét kinh hãi, ngưng mắt xem, phát hiện đám khí bạch sắc vẫn chưa tan hết, không ngờ có dấu hiện thành hình.

"Lưỡi xán hoa sen?"

Lão nhân sắc mặt đại biến, khuôn mặt khô khan đầy hưng phấn, hai gò má cũng bởi vì cảm xúc nhuộm đẫm đỏ lên.

Lão bước đến bên cạnh bồn, không phát ra một tiếng vang, làm như sợ quấy nhiễu tới thiếu niên đang tu luyện, chỉ yên lặng nhìn chăm chú, nhưng trên mặt hưng phấn cũng càng ngày càng đậm.

Bỗng dưng, động tác của thiếu niên vốn đang lưu loát đột nhiên cứng ngắc, thân mình run lên nhè nhẹ, khuôn mặt trong hơi nước lượn lờ ẩn ẩn lộ ra một cổ kim khí.

"Không tốt, kim khí hướng đỉnh là dấu hiệu ngũ hành mất cân đối."

Lão nhân thấy thế, vẻ hưng phấn biến mất, nghiêm túc xuất chưởng, nhẹ nhàng dừng ở huyệt Bách Hội trên đầu thiếu niên, năm ngón tay hồng mang chợt lóe, bàn tay vừa chạm vào liền thu lại. Kim khí trên mặt thiếu niên tức thì biến mất, thân mình cũng dần khôi phục bình thường, chỉ là khí bạch sắc trong miệng phun ra đã mất đi dấu hiệu thành hình.

Lão nhân khe khẽ thở dài, hai gò má đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Tiểu Thứ, chớ chấp nhất tham tiến, đến giờ rồi, thu công đi."

Nói xong, lão nhân nhẹ lắc đầu, quay lại giường, lại cầm lấy cái tẩu, rít xoạch xoạch.

Cuối cùng, một đám khí bạch sắc từ trong miệng thiếu niên phun ra, cái cổ chậm rãi khôi phục tư thế bình thường, thân mình đong đưa trong nước cũng đứng thẳng lên, hơn phân nửa ngực đều lộ ra.

Mở mắt ra, trong ánh mắt thiếu niên hiện lên một tia ảm đạm, nhún chân một cái, thân mình liền nhẹ nhàng nhảy ra khỏi bồn, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nóng hôi hổi, nước chảy như mưa.

"Gia gia!"

Thiếu niên vừa mở miệng, lão nhân liền khoát tay, nói: "Trước mặc quần áo vào đi, trời rất lạnh, đừng để bị thương gân cốt, động đến tạng khí."

Thiếu niên tên là Tần Thứ, từ lúc hắn có trí nhớ đã cùng gia gia sinh sống tại thôn nhỏ nghèo khó này ở đông bắc thâm sơn.

Lúc 5 tuổi, theo yêu cầu của gia gia, vô luận hè nóng bức hay đông giá lạnh, đều kiên trì ngâm trong bồn. Nước trong bồn chính là dùng dược liệu phức tạp nấu thành, dược liệu được gia gia kiếm ngay trong thâm sơn hoang dã này.

Lớn chút nữa, dưới sự dạy dỗ của gia gia bắt đầu học chữ, so với đám trẻ cùng lứa tuổi bất đồng ở chỗ sách vỡ lòng của Tần Thứ là Bách Gia Tính. Sau đó là kinh, sử, tử, tập, tất cả cổ văn. Thẳng đến lúc 10 tuổi mới học một chút hiện đại văn vẻ.

Sau 3 năm ngâm dược, Tần Thứ bắt đầu theo gia gia tu hành Luyện Khí Thuật, 12 tuổi liền đã có chút thành tựu, hôm nay đã gần đến được cánh cửa tiên thiên, chỉ là thiếu cơ duyên và hỏa hậu thôi. Phóng nhãn ngoại giới, sợ khó tìm ra thiên tài trẻ tuổi như thế.

"Gia gia, ta hôm nay thiếu chút nữa đã đột phá tiên thiên cảnh giới ." Tần Thứ mặc áo bông, ngồi xếp bằng trên giường, thần tình hối hận.

Sau khi cảm nhận được cánh cửa tiên thiên cảnh giới, Tần Thứ không có lúc nào là không muốn đột phá, tiên thiên cùng Hậu thiên tuy rằng chỉ cách một chữ, nhưng là chênh lệch trong đó là một chướng ngại mà rất nhiều người cả đời cũng vô pháp đột phá.

Hôm nay, hắn vốn muốn đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, thừa lúc trong cơ thể tạng khí tràn đầy, tinh nguyên củng cố, ngưng kết ngũ tạng tinh nguyên, kết thành nội đan, đạt tới ngoại phun hoa sen, nội kết nhân đan tiên thiên cảnh giới. Ai biết tại thời điểm cuối cùng, bởi vì phế kim khí thoát ly làm thất bại trong gang tấc. Nếu không phải gia gia đúng lúc xuất thủ, sợ là đã thành đại họa.

Ngũ tạng của cơ thể người, Tâm Can Tỳ Phế Thận, đều ẩn giấu tinh khí, hơn nữa cùng kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành đều hợp. Trong trung y thường nói tâm hoả, can mộc, tỳ thổ, phế kim, thận thủy. Nhưng người bình thường cũng không hiểu được cách điều trị cùng vận dụng năm cổ tinh khí này, thậm chí rất nhiều người trong lúc vô ý bị thương một cổ tinh nguyên, từ đó về sau liền tật bệnh quấn thân, thân thể hư nhược.

Luyện Khí Thuật mà Tần Thứ tu tập là một môn công pháp hòa hợp thai dưỡng ngũ tạng tinh khí, tên là Thiên Xà Xạ Tức Công. Đây là một môn luyện khí truyền từ thời thượng cổ, tu luyện công pháp này không những được tăng tuổi thọ, càng có thể đem năm cổ tạng khí trong cơ thể đào tạo lớn mạnh, ngưng tụ thành nội đan, đạt tới tiên thiên cảnh giới. Đến lúc đó, thở ra khí bạch sắc liền ngưng kết thành hình dạng năm cánh hoa sen, trong Thiên Xà Xạ Tức Công miêu tả là " Lưỡi xán hoa sen."

Lão nhân đập đập khói bụi, nhàn nhạt nói: "Thiếu chút xíu, kém ngàn dậm. Đối với người tu hành chúng ta mà nói, không thể có ý tưởng may mắn. Vững chắc kiến thức cơ bản, nghị lực, cơ duyên, thiếu một thứ cũng không được. Hôm nay ngươi không thể thành công, chứng tỏ hỏa hậu không đủ, cơ duyên chưa tới. Chẳng qua cũng không cần tiếc, ngươi đã nhìn được tiên thiên cánh cửa, lại thêm tuổi nhỏ, đạt tới cảnh giới này chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."

Tần Thứ gật gật đầu, trên mặt thu lại vẻ luyến tiếc, con mắt chuyển động linh hoạt, lúc này mới hiện ra bộ dáng hoạt bát cần có ở tuổi hắn.

Hắn cười nói: "Gia gia a, ngài không phải là bởi vì không có bước vào tiên thiên, mà thất vọng sao?"

Lời nói này không phải không có sự chế nhạo, ngụ ý rằng gia gia ngươi một bó tuổi đều không có bước vào tiên thiên cảnh giới, mà ta còn tuổi nhỏ liền đã tiến sát tiên thiên cánh cửa, còn có cái gì phải hối hận đây?