Buổi tối, ước chừng hơn 9 giờ, thôn Đại Tỉnh hoàn toàn ồn ào náo động lên.
Trong thôn tràn ngập tiếng heo kêu, âm thanh gà bay chó sủa.
Tất cả gia súc, bất an đến hận không thể cùng nhau kêu to.
Nhóm súc vật liên tục phát ra vài tiếng tê kêu, kia kêu một cái tê tâm liệt phế a, đã là thuyết minh, hẳn là dao trắng đi vào dao đỏ rút ra, kết thúc cuộc đời súc vật của chúng nó.
Tiếng khóc của bọn nhỏ, lão nhân, nữ nhân, tiếng bước chân hỗn độn, thanh âm nôn nóng nhắc nhở đừng để bỏ sót thứ gì, từ trong một nhà lại một nhà khác truyền ra tới, hết đợt này đến đợt khác.
Nhưng mà dưới tình huống hỗn loạn như vậy, một số lão nhân ngày thường trầm lặng ít lời, giờ phút này lại lớn tiếng ngoan cố nói:
“Các ngươi đi thôi, trưng binh cũng không bắt đến trên đầu ta được, ta quá tuổi rồi, để ta trông coi phần mộ tổ tiên, trông coi từ đường, trông giắng địa bàn trong nhà. Chờ khi nào tình hình ổn định, ta sẽ truyền tin cho các ngươi, đến lúc đó lại trở về quê nhà, người... không thể không có cội nguồn a.”
Có lão nhân cũng không phải vì thủ nơi này, mà là: “Các ngươi cứ đi đi, thân thể này của ta không trốn xa được, sẽ liên lụy đến các ngươi.”
Bọn họ vừa nói như vậy, đám con cái hiếu thuận khóc càng dữ dội, giống như sinh ly tử biệt.
Tống lí chính mặc dù số tuổi còn lớn hơn một vài lão nhân này, nhưng lại nghĩ rất là thoáng, hắn sẽ chạy trốn cùng với người nhà.
Ai muốn ở lại hắn không ngăn cản, bởi vì, đạo lý nên nói hắn đã nói xong, cũng đem phân tích của Tống Phúc Sinh toàn bộ đều lặp lại cho mọi người nghe, không còn gì để nói nữa, ai cũng không có khả năng quyết định thay người khác được.
Tống lí chính chỉ xoay người, đối nhi tử nhà mình lớn tiếng tỏ thái độ, cũng coi như là nói cho đám lão nhân kia nghe, chờ mong bọn họ có thể dao động ý tưởng, xem như tranh thủ lần cuối:
“Con trai cả, ta sẽ đi cùng các con, nhà ta có nhiều ruộng đất đến mấy, ta có trông giữ ta cũng không làm nổi a.
Còn trông coi từ đường? Ta số tuổi lớn như vậy, chết thối ở bên trong từ đường cũng chưa người biết.
Liền tính sức khỏe của ta không tốt, không may chết ở trên đường, các ngươi cũng có thể nhặt xác, đào hố cho ta.
Không cần biết như thế nào, chỉ cần cả nhà ở bên nhau, ta ngước mắt là có thể thấy con cháu, nếu là một mình ta canh giữ ở đây, phải nhớ thương đến ruột gan cồn cào a.”
Con trai cả của Tống lí chính thực cảm động, cảm thấy cha như vậy mới là cái người cha tốt, nói như vậy là không muốn thêm phiền cho nhi nữ.
Mà lời này của Tống lí chính cũng coi như nổi lên một chút tác dụng, tuy rằng có lão nhân vẫn không lung lay, nhưng cũng có lão nhân mặt mang do dự.
Thời điểm nhiều nhà trong thôn còn đang ồn ào ai đi ai không đi, bọn họ thình lình phát hiện, ba chiếc xe con la nhà Tống Phúc Sinh đã chạy ra sân.
Hơn nữa, theo ở sau xe nhà Tống Phúc Sinh còn có hộ ngoại lai chuyển tới từ nhiều năm trước — nhà Cao đồ tể, nổi danh giàu có trong thôn, xe nhà bọn họ còn xa hoa hơn mấy cái xe con la phía trước, là ba chiếc xe trâu.
Tống Phúc Sinh cùng Tứ Tráng điều khiển chiếc xe con la đầu tiên, cách rất xa, nhìn đến Tống lí chính liền kêu: “Gia gia, đi lạp.”
“Đi!”
Tống lí chính vung tay lên, cửa lớn nhà lí chính lập tức mở rộng bốn phía.
Hai chiếc xe trâu được hai cái nhi tử điều khiển, hai cái xe đẩy tay được năm cái tôn tử hợp lực đẩy ra bên ngoài, cũng xuất hiện ở trước mặt đoàn người.
Chỉ thấy phần phật một tiếng, cả nhà lí chính mênh mông cuồn cuộn cũng đi theo sau.
Đoàn người thấy vậy càng là nóng nảy, kêu to thúc giục, còn có người ồn ào: "Lại gấp đến mấy cũng phải thu lương thực a, không thể ném ở trong đất uổng phí."
Có nam nhân gan lì nói: "Mẹ nó, bất cứ giá nào, bị sung quân mất mạng sống, trên đường không ăn không uống càng mất mạng sống, trước tiên gặt gấp cái đã, cùng lắm thì trốn vào trong núi."
Một câu ‘có thể trốn vào trong núi’, rất nhiều người trong thôn bỗng nhiên trong lòng có chờ đợi, khiến cho càng ngày càng nhiều nam nhân chạy vội từ nhà mình ra tới, bả vai khiêng cái cuốc, dưới chân sinh phong chạy về hướng ruộng đất.
Chờ những người này tới ruộng, bọn họ lại, lại lần nữa thình lình phát hiện, đám người nhà Tống Phúc Sinh cùng mấy nhà kia, cư nhiên không có trực tiếp lái xe rời đi, mà là một người lại một người đang vội vàng thu lương, lưỡi hái đã vung đến uy vũ sinh phong.
Mà bọn nhỏ của mấy nhà kia, toàn bộ xuống xe bẻ bắp, bẻ đến đầu đều không kịp nâng lên.
Nhóm phụ nữ của mấy nhà kia, cũng mặc kệ có thể bị lộ da thịt hay không, mặc kệ thanh danh, toàn bộ dùng váy áo bọc bắp, chạy qua lại từ trong ruộng ra phía mặt đường bỏ bắp lên xe.
Trọng điểm là, ruộng lương bọn họ thu hoạch cũng không phải thuộc về mấy nhà bọn họ a.
Mảnh ruộng đó ngay ở bên đường, sát bên xe trâu xe con la đang dừng, kia thật là nhìn trúng mảnh nào liền bẻ mảnh nấy nhi.
Những người này thấy vậy, ha, đến đây đi, bọn họ cũng như vậy, còn tìm ruộng nhà mình làm cái gì nữa.
……
Hơn 10 giờ rưỡi tối, đầu tiên là ba nhà, năm nhà, sau lại là mười nhà, hai mươi mấy nhà, càng ngày càng nhiều người ùa vào trong đất, tròng mắt sung huyết liều mạng gặt gấp lên.
Mà lúc này, đám người Tống Phúc Sinh ngược lại là làm xong rồi.
Tống Phúc Sinh quay đầu lại xem xét ba chiếc xe con la nhà mình, còn có hai cái xe đẩy tay nhà tỷ phu, phát hiện đã chất lên không nổi nữa, lại chất lên, lão nương cùng hài tử cũng không có chỗ mà ngồi.
Hắn lau lau mồ hôi cùng bùn đất bám ở trên mặt, nói: “Đi thôi!”
Tuy rằng người chết vì tiền chim chết vì mồi, nhưng là, mang đi không sai biệt lắm tạm đủ ăn ở dọc đường là được, vẫn là cái câu nói kia, ai biết ngay sau đó sẽ phát sinh chuyện gì đâu, trước tiên phải có mạng sống đã.
Phía trước xe con la, Tống Phục Linh trước đẩy đẩy mông Tiền Mễ Thọ, làm đứa nhỏ bò lên trên xe, sau đó lại đỡ lấy cánh tay bà nội [Mã Thị] cũng làm bà nội đi lên, quay đầu lại tìm mẹ, Tiền Bội Anh liền xua tay: “Không đủ chỗ, con đi lên đi, mẹ cùng cha con đi bộ chốc lát.”
“Vậy con cũng đi.”
“Phục Linh, nghe lời!”
Mã thị ngồi ổn, cũng bắt đầu kêu người: “Lão nhị a, ngươi làm Kim Bảo đi lên đi.”
Tống lão nhị liếc mắt một cái, không diễn, bởi vì, xe con la thứ nhất đã chở nương, Bàn Nha *(Tống Phục Linh)*, cháu trai của đệ muội, cùng một đống đồ vật từ nhà tam đệ mang đến, thêm cả hành lý của mọi người, chồng đầy ắp, lại thêm một người phu xe (đánh xe). Chỉ một con la mà phải kéo nặng như vậy, hắn đều lo lắng sợ bị lật xe.
Nhưng hắn cũng thiệt tình thương yêu nhi tử, rốt cuộc, mong nhiều năm như vậy, sinh xong hai nha đầu mới đến một cái tiểu tử này, cho nên, hắn ngó nhìn chiếc xe thứ hai, được, chỉ xem một cái liền biết không diễn.
Trong xe thứ hai chở chính là, lúa mạch mới phơi xong cùng với lương thực tồn trữ cả năm của Tống gia cộng với lương thực của cả nhà tỷ phu, thêm cả thịt muối cùng da lông trước kia tỷ phu đi săn tích cóp được, cùng với một người phu xe. Con la thứ hai này càng mệt.
Đến nỗi chiếc xe thứ ba, Tống lão nhị căn bản liền không nhớ thương, bởi vì trên xe kia chất đầy bắp vừa rồi mới bẻ. Còn có, lão nương nhà tỷ phu lớn tuổi như vậy, cũng nên làm người ta ngồi ở trên xe, liền ngồi ở trên chiếc xe thứ ba kia.
Tống lão nhị cùng tỷ phu hợp lực kéo xe đẩy tay. Trên xe bọn họ kéo, xếp đầy bình tương, rau ngâm, nồi, chén, gáo, bồn, còn có hai cái thùng nước đầy ắp.
Hắn nói cho Tống Kim Bảo: “Con đi bên cạnh cha đi, thành thành thật thật, nếu là lại quậy ầm ĩ cha sẽ đánh đòn. Lúc nào mệt mỏi tính sau.”
Mà lúc này, Tống lão đại cùng hai cái nhi tử cũng hợp lực kéo xe đẩy tay, trên xe này chất một đống đồ vật lung tung rối loạn cùng với vải dầu, áo tơi.
Tống Phúc Sinh vừa tiến lên phụ một chút liền bị Tống lão đại thúc giục: “Không cần đệ, đệ cùng đệ muội đi đuổi con la đi.”
*( đuổi con la: ý là đi đánh xe, lái xe con la.)*
Tống Phúc Sinh cũng muốn làm vậy lắm chứ, việc kia thoải mái, còn có thể ngồi, nhưng hắn lại không biết đuổi con la a.
Tối lửa tắt đèn như thế này, hắn đuổi con la lao xuống mương nữa thì hỏng việc, Tống Phúc Sinh nói: “Đệ làm Hổ tử nhà tỷ phu đuổi, vừa lúc ngồi cùng chiếc xe với bà nội của nó, có thể chiếu ứng lẫn nhau. Đại ca, huynh mau đưa cho đệ, làm cháu trai nghỉ trước một lát, hai thúc cháu thay phiên nhau đẩy.”
“Không cần, lão tam, nghe đại ca, đệ không phải là người có thể làm việc nặng nhọc thế này.”
Cứ như vậy, đoàn người vừa khiêm nhượng, vừa giơ cây đuốc chiếu sáng cho nhau đi đường, đại đa số người đều phải đi bộ.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, giống như một dòng suối nhỏ uốn lượn.