" Tôi nhường em cho họ.."
Màn đêm lại âm thầm buông xuống với những ngọn gió dịu dàng, đêm nay gió không quá mạnh, trời lại không quá buốt. Thế là Yui với chiếc áo lông choàng, đang lang thang bước đi quanh khuôn viên nhà Aoyama, vết thương của anh em họ khá nặng, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên Yui và Shuu quyết định sẽ tạm ở lại đây vài ngày.
Vừa ngắm nhìn ánh trăng sáng chói cô vừa ung dung bước đi, vẻ đẹp của ánh trăng bỗng khiến cô gái nhỏ có chút xao xuyến, đúng là vẻ đẹp đó không gì có thể sánh bằng..
" Carla..!!!"
Đôi chân chợt dừng lại khi Yui thấy Carla đang đứng cách mình không quá xa, cô nhân nhự không biết nên bước tiếp hay quay đầu lại. Cô cứ thế mà đứng đó, dõi theo anh, vẻ đẹp của ánh trăng tức khắc lưu mờ vì sự xuất hiện của chàng trai đó. Mái tóc ánh bạc dài bay phấp phới như đang vui đùa với những làn gió.
Anh bắt đầu di chuyển đi bằng cách định hướng theo đôi tay mình, nhưng rồi lại không may vấp vào thứ gì đó...
" Anh không sao chứ " - Yui chạy đến như tia chớp ân cần đỡ lấy anh
" Đừng đυ.ng vào người tôi." - Có lẽ Carla đã cảm nhận ra được người đó chính là cô nên liền tỏ ngay thái độ khó chịu bực tức.
Cô cảm thấy nhói đau lạ thường, tuy biết rõ vì lý do vì sao anh lại như thế, đó cũng chỉ là vì cô.
" Xin lỗi...." - Dùng hết cản đảm cô nói, dù biết mình bây giờ ngay cả tư cách đứng trước mặt anh cũng không còn.
" Vì điều gì...?"
" Vì đã khiến anh tổn thương."
Carla siết chặt lấy đôi tay mình, sự tổn thương mà anh đã nhận được chỉ một câu xin lỗi thì có thể nguôi ngoai hết sao.
" Xin lỗi, vì đã lớn tiếng với anh đêm hôm đó. Em thật ngốc khi đã không nhận ra được những tổn thương mà anh đã phải gánh chịu..."
" Xin lỗi thì được gì chứ..." - Carla cất lời, rốt cuộc thì anh cũng không thể giả vờ thêm được nữa, vì vốn dĩ cô đã nhận ra từ lâu rồi. Sự xuất hiện của cô khiến anh không ngạc nhiên vì Julia đã kể cho anh nghe tất cả mọi thứ.
" Xin lỗi.. thì có thể khiến em quay về bên tôi sao? "
" À mà không.. dù là có đang bên cạnh tôi đi nữa thì trái tim của em vẫn luôn hướng về phía khác." - Anh bật cười chua xót
" Đúng, anh ấy nói rất đúng, mình đã khiến anh đau đớn quá nhiều."- Yui thầm nghĩ, rồi cắn chặt đôi môi mình đến bật máu.
" lại xin lỗi."
" ..em có trái tim sao? "
" ... "
" Xin em từ đây đừng quan tâm hay lo lắng, cũng đừng đến gần tôi. Sự xuất hiện của em, thật sự khiến tôi rất mệt mỏi. Cứ coi như tôi đã chết rồi, có thể điều đó sẽ khiến cuộc sống của em tốt hơn."
Câu nói lạnh lùng thốt lên như ngàn mũi tên xuyên qua trái tim nhỏ bé, cô đau lòng, rất đau, rất rất đau.. nhưng cô chỉ biết chấp nhận nó bởi vì cô không thể phản kháng cũng không thể chối cãi, vì tất cả điều đó là sự thật. Đem tình cảm của một người đàn ông xem mình là tất cả ra để làm bia đỡ đạn, là cô sai, lừa dối và khiến anh đau lòng cũng là lỗi của cô.
Đôi chân rung rẩy chậm rãi cô tiến đến cạnh anh, cô áp sát mặt mình vào bờ vai anh rộng lớn.
" Chỉ một lát thôi, hãy để em có thể lắng nghe tiếng nói thực sự từ trái tim anh có được không?"
" Ngốc, em biết tôi nói những điều đó là chỉ vì muốn tốt cho em." - Yui cứ mãi như thế này, Carla sợ rằng bản thân mình sẽ không thể kìm lòng được, anh thật sự không nỡ rời xa cô, hơi ấm của cô khiến mọi mệt mỏi của anh dần tan biến. Anh có thể mất đi tất cả, anh chấp nhận, nhưng mất đi cô là điều anh không thể làm được.
Anh im lặng không đáp cũng không phán kháng hay chống cự, anh thua rồi, cuộc chơi này cô lại là người chiến thắng.
" Tôi có gì không bằng bọn họ.." - Carla cất lời sau một hồi im lặng.
" Anh rất tốt, là vì anh quá tốt nên bản thân em tự thấy mình không xứng đáng với anh."
" Em nghĩ tôi sẽ tin vào những điều đó sao, sau bao nhiêu lần nói dối của em!!"
" ......... "
" Đừng cứ mãi im lặng như thế, sự im lặng của em khiến tôi rất đau lòng."
" Em...."
" Em nói đi chứ..!! Là tôi có chỗ nào không bằng họ. Tình yêu? Cố gắng hay nỗi đau? " - Carla bất chợt lớn tiếng quát giữa đêm khuya không người. Cứ nghĩ rằng bản thân sẽ cố gắng quên đi cô nhưng không, hình ảnh người con gái đó vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí anh. Anh phải làm sao đây?
" Không thể trả lời được nghĩa là em đã thừa nhận."
" Em không hề xứng đáng với những gì mà anh đã hy sinh. Nhưng Julia thì khác, cô ấy hoàn toàn xứng đáng để có thể nhận được tình yêu từ anh. "
" Đủ rồi.. đôi khi tôi cảm thấy chẳng biết bản thân mình đã phải cố gắng vì điều gì. Vì em?? Để rồi em rạch nát con tim tôi rồi bảo tôi hãy sống tốt." - Anh nhẹ đẩy cô ra, anh sẽ không mềm lòng hay yếu đuối nữa, tình yêu này chả có gì tốt đẹp cả, anh tự nhủ.
Yui đưa khuôn mặt thương xót nhìn anh, cuộc đời này đưa ra cho cô quá nhiều con đường để đi nhưng con đường nào cũng mộc đầy gai nhọn. Thử hỏi cô phải biết làm thế nào để làm vừa lòng hết tất cả bọn họ, sự lựa chọn này dù có là sai lầm thì cô cũng quyết không thay đổi. Cô sẽ để anh đi, cho dù điều đó có khiến anh đau lòng.. anh rồi cũng sẽ quên được cô mà thôi, cô tin là như vậy.
" Yêu em là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của tôi."
" Và đó cũng là lần nói dối cuối cùng của tôi. " - Anh thầm nói
Anh ngoảnh mặt bước đi để lại Yui với màn đêm tâm tối, những cơn gió bỗng nhiên trở nên buốt giá lạ thường. Từ nay anh sẽ không còn ở bên em nữa, không còn là người lau nước mắt mỗi khi em khóc, cũng không còn là người có thể sẵn sàng chạy đến và ôm chặt lấy em khi em cần, và em cũng không còn ở bên anh nữa, sẽ không còn là người con gái vì anh mà mỉm cười, càng không phải là người có thể nắm chặt lấy đôi tay anh và đi đến hết quãng đời còn lại.
.
.
.
Đâu đó trong màn đêm mờ mịt, một người con trai quen thuộc đang âm thầm tiến gần đến cô, hắn cất tiếng nói: " Cô là ai? "
Do cứ mãi lo suy nghĩ, Yui đã không hề cảm nhận ra được ai đó đang tiến gần về phía mình, cô giật mình xoay lại, đập vào mắt cô là hắn ta, người con trai với đôi tay nhóm đầy máu..
" KINO!!"
" KELVIN??? " - Không chỉ riêng cô mà ngay cả hắn cũng không tin vào mắt mình, điều mà hắn thật sự đang thắc mắc bây giờ là vì sao Kelvin máu lạnh mà hắn biết lại đang mang một chiếc đầm, đó là cho con gái cơ mà??
" Chịu lộ ra bản mặt thật của mình rồi sao? "
Kino đưa mắt liếc nhìn đường cong ai nóng bỏng, hắn ta vốn là kẻ có máu dê trong người, giờ lại phải bắt hắn bỏ qua sao, không bao giờ.
" Tại sao anh lại ở đây!? "
" Thật nực cười, đây là nhà của tôi, điều đó tôi còn chưa hỏi cô, cô lấy quyền gì mà hỏi ngược lại tôi."
Hết Chap 50
Nếu thấy hay thì hãy tặng author một like, đừng quên comment nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào. Và nhớ hãy đón xem chap tiếp theo nhé.
Chuyện gì sẽ xảy ra giữa Kino và Yui.. kẻ thù không đội trời chung??