Chương 40: Biết Yêu Là Đau

" Dù biết yêu là đau dù biết yêu là ngốc nhưng sao anh vẫn chấp nhận? "

" Vì trái tim anh bây giờ đã thuộc về em.. em có quyền mang cho nó hạnh phúc cũng như có quyền vứt bỏ nó "

*********

" Anh thà chấp nhận cho em hận anh suốt đời cũng không để ai làm tổn thương đến em "

Tình yêu anh dành cho cô quá lớn, chấp nhận vì cô mà hy sinh tất cả, chấp nhận rời bỏ Yui để cô có thể tìm lại tình yêu thật sự của mình và cũng chấp nhận chịu đựng mọi sự cay đắng chỉ vì cô

" Nếu con đã nói vậy thì đừng làm ta thất vọng, thời gian không còn nhiều con hãy mau đi thực hiện lời hứa của mình đi "

Reddo với nụ cười quái dị liếc nhìn sang Yui với ánh mắt kiêu khích, ông ta muốn cô phải chịu đựng sự đau khổ tuột cùng vì hận thù mà bất chấp cả sinh mạng của một người ngoài cuộc như cô, bao nỗi khống khổ mà cô phải gánh chịu bao lâu qua vẫn chưa khiến ông ấy cảm thấy hài lòng hay sao

" Anh xin lỗi.." - Carla với những bước chân chậm rãi tiến đến gần đến người con gái đang ngồi bệt trên nền sàn với khuôn mặt như mất đi mọi sức sống, anh nhẹ đưa tay lau đi những vệt nước mắt đang đẫm đầy trên mi cô

" Tôi xin anh, xin anh.. đừng làm vậy "

" Anh không còn sự chọn nào khác cả, vì em đó là cách duy nhất anh có thể làm " - Carla nói rồi đánh cô ngất xỉu, nếu cứ thế mà đi anh biết rằng cô sẽ thể nào chấp nhận được, nhất định cô sẽ không để anh đi, mỗi lần nghĩ về nó trái tim anh lại nhói lên từng cơn, giá như người con trai đó là anh dù có chết đi anh vẩn mãn nguyện

" Nếu cô ấy có xảy ra chuyện gì người tôi tìm tính xổ đầu tiên chính là ông đó "

Anh biết đó là những lời mà mình không nên nói ra trước mặt cha mình, dù gì ông ta cũng là người đã nuôi anh khôn lớn đã yêu thương anh biết bao, từ khi được ông cứu mang về anh muốn gì được đó vốn đã quen với bản tính công tử khó dứt nhưng bây giờ vì cô mà anh đã lớn tiếng với ông lần này đến lần khác, dù ông ta có tốt với anh đến mấy đi nữa như mỗi lần nhớ đến chính tay ông ta gϊếŧ chết bao nhiêu sinh mạng vô tội mà lòng anh đầy sự câm phẫn

Carla giang tay bế cô lên rồi xải chân bước đi, anh muốn chính tay mình bế cô quay về biệt thự, anh thật sự không yên tâm khi để cô một mình đối diện với Reddo

Sau khi bóng anh khuất dần đi, Reddo ngay lập tức thay đổi hẳn thái độ kênh kiệu của mình

" Con đúng là ngốc nghếch mà.. con nghĩ nếu con làm vậy thì ta sẽ thật sự tha cho nó sao "

———

[Tại căn biệt thự thân quen]

Anh bế cô vào phòng mình rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường, dịu dàng anh vuốt lấy tóc cô mềm mại

Đôi khi nhìn cô như thế mà lòng anh luôn tự hỏi rằng liệu có bao giờ cô đã từng nghĩ đến anh từng thích anh dù chỉ là một chút hay không, nhưng có lẽ cả đời này anh cũng sẽ bao giờ biết rằng cô cũng đã từng xem anh là tất cả nhưng chỉ tiếc là không cùng thời điểm

" Em nhớ các anh lắm.. em rất nhớ "

Ngay cả trong mơ cô cũng không thể quên được họ, ngay cả khi anh đang cạnh bên cô thế này, đang nắm chặt lấy tay cô thế này như cô vẫn da diết nhớ mong người con trai khác

" Nếu đó là những lời nói thật lòng dành cho anh, anh nhất định sẽ dẫn em trốn đi khỏi cái thế giới đen tối này, chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống chỉ riêng hai chúng ta.. nhưng tiếc là anh đã quá mộng tưởng vào thứ không thuộc về mình rồi có đúng không "

Còn lời nói nào cay đắng hơn sao, liệu cô có thể nghe được nỗi lòng anh khao khát tình yêu từ cô thế nào

" Phải chẳng tình yêu này chưa đủ lớn thế nên mỗi khi anh bước một bước em lại lùi hai bước "

Đưa tay đặt lên trán ngẫm nghĩ sau này anh sẽ phải đối diện với Yui ra sao khi đã làm tổn thương đến người con trai trong trái tim nhỏ bé đó, như dù thế nào anh cũng phải đành chịu vì anh không thể để cô chết một cách oan ức như thế

Thế là cả đêm hôm đó anh đã không tài nào chớp mắt được, vẫn ngồi đó và nghĩ về một cuộc tình hư vô, đôi chân muốn đứng dậy bước đi nhưng lại không tài nào làm được, có lẽ anh vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng anh sẽ mãi mãi mất cô

" Đây là đâu.." - Yui với giọng nói uể oải hé mắt nhìn xung quanh căn phòng lạ lẫm

" Em tỉnh rồi sao " - Carla đã ngồi cạnh cô, nắm lấy tay cô suốt đêm hôm qua để cô có thể tròn giấc

" Em uống chút nước đi "

Anh bước đến chiếc bàn lấy cốc nước rồi đến đỡ cô ngồi dậy

"Tôi không cần anh phải lo lắng cho tôi"

Yui vừa nhớ về truyện hôm qua lại bắt đầu nổi cáu với anh, cô lấy tay hất đổ cả ly nước mà anh đã mang đến

Mảnh kính ly vỡ vụng rồi chợt khứa nhẹ vào tay anh, anh im lặng không muốn cãi nhau liền khuỵ xuống lòm khòm gom những mảnh kính vụng vay đầy trên nền đất

" Em lại muốn sao đây? " - Anh mệt mỏi hỏi cô

" Tôi muốn gì trong lòng anh đã hiểu rõ, tôi thật sự không cần sự quan tâm lo lắng từ anh, sao anh lại phải vì tôi mà đắc tội với ngài ấy chứ " - Cô lớn giọng quát mắng anh trong sự bực tức khó chịu

" VÌ TÔI YÊU EM, TÔI CÒN PHẢI NÓI ĐIỀU NÀY ĐẾN BAO NHIÊU LẦN NỮA ĐÂY CHỨ, LẼ NÀO EM KHÔNG BIẾT TÌNH CẢM TÔI DÀNH CHO EM SÂU ĐẬM ĐẾN NHƯỜNG NÀO "

Những lời nói sâu thẩm trong trái tim giờ cũng đã được bộc phát, cô chưa bao giờ thấy anh tức giận và lớn tiếng với cô như thế trước kia

" Tôi không biết và tôi cũng không hề muốn biết "

Sao cô có thể thốt ra những lời lạnh lùng đến thế..

Anh nhìn cô gật đầu rồi mỉm cười chua chát, liền quay mặt bỏ đi

" Anh định đi đâu chứ, lẽ nào anh.." -Cô tiến đến níu lấy cánh tay anh

Anh hất mạnh cánh tay cô ra, rồi ngay thẳng bước đi, lần này anh sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa, khi anh bước ra khỏi cánh cửa này nghĩ là anh đã chấp nhận việc trao đổi sinh mạng đó và chấp nhận cho cô hận anh suốt đời này. Carla đóng rầm cánh cửa lại nhốt cô trong căn phòng đó

" Anh không được đi.. tôi không cho phép anh đi "

Cô vừa đập cửa vừa rào thét đau thương, nhưng cô có làm gì thì cũng vô dụng vì những giọt nước mắt đó vẫn không thể đánh gục được quyết tâm của anh

" Đừng tha thứ cho anh.. "

Carla áp sát bàn tay vào cánh cửa, rồi nghoảnh đầu bước đi, khi anh ra đi không có nghĩa là anh đã hết yêu em, khi đôi chân anh bước không có nghĩa anh còn có cơ hội để quay trở lại..

———

Thời gian trôi qua mau thật mới đây mà bầu trời đã bắt đầu hiện lên những ánh chiều tà chối chang

Thật ra Carla vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho một sự thật đau đớn mà anh sắp phải đối mặt, anh mệt mỏi chôn chân mình trong một quán bia nhỏ ở gốc phố London đông đúc, bao quanh anh bây giờ là những cô gái xinh đẹp không thua kém gì cô như trong đầu anh thì vẫn mãi chỉ có một bóng hình

Anh gọi rượu, anh đã uống rất nhiều rượu, rất nhiều và rất nhiều anh muốn dùng nó để xoá nhoà đi hình bóng cô trong trái tim anh như anh không thể, nói đúng hơn là anh không làm được

" Hôm nay chúng tôi có tổ chức một mini show sing for yourself, có ai muốn lên đây tham gia không ạ " ( Việt hoá )

Carla nghe thế liền bước đến nói nhỏ vào tai anh chàng kia, anh Mc cười rồi gật đầu nói : " Được thôi "

Một khúc nhạc ballat nhẹ nhàng vang lên, anh cất giọng..

" Đến phút cuối, quay lưng đi, lệ tràn khoé mi

Có tiếc nuối, hay không vui, thì cũng thế thôi

Hai người từng đứng cạnh nhau, tưởng chẳng thể thiếu nhau

Nay, cũng đành lòng buông tay

Có những tối, nghe mưa rơi, lạnh lùng khóe môi

Với lấy bóng, trong hư không, chỉ là giấc mộng

Chân tình này có nào hay, như là một ánh sao

Muốn thấy lại có khi mình sẽ phải chờ ngàn năm.."

Giọt hát anh ấm áp dịu dàng chiếm lấy biết bao nhiêu trái tim của những cô gái phía dưới, trong đó có một cô nàng ngồi khoanh hai cánh tay vào nhau rất châm chú nghe theo từng lời của bài hát thì bỗng.. đang khúc cao trào anh lại chợt dừng lại không hiểu khi anh hát lên lại cảm thấy con tim mình cứ nhói lên từng cơn

" Anh ta sao vậy chứ "

" Đang hay cơ mà.."

Cô nàng đó thấy thế liền tiến đến cùng anh hát tiếp khúc nhạc đang dang dở

" Cần phải thêm bao chờ mong

Để anh quay về nơi mà em chôn vùi sâu nỗi lòng

Trời phải thêm bao lần mưa, để anh nép vào em

Bình yên như ngày ta mới yêu

Tình yêu theo không gian và thời gian

Chợt lao đi nhanh như ngàn mũi tên

Đã qua rồi thì không thể quay trở lại "

Vừa hoàn thành khúc nhạc, ai nấy cũng điều vỗ tay khen ngợi hai người họ, người thì khen anh tuấn tú, người thì bảo cả hai rất đẹp đôi

Khi đó anh có chút bất ngờ nhưng rồi cũng cùng cô hát hết bài ca đó, hai người họ nhìn nhau một hồi lâu rồi cùng lúc lên tiếng : " Trông anh/cô rất quen "

" Hình như ta đã từng gặp nhau rồi thì phải?! " - Họ lại một lần nữa đồng thanh

" Chẳng phải cô là người cứ lẻo đẻo theo sau anh em nhà Sakamaki sao?! "

Anh bất chợt nhận ra điều gì đó liền nói, thì ra đó vị hôn phu của anh em Sakamaki Julia Aoyama đó mà

Hết Chap 40

Các bạn thấy hay thì đừng quên nất nút like nhé. Nhớ đón xem chap 41 nha ❤️