Chương 1

Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, là sinh viên năm ba đại học Nam Giang, cũng là truyền nhân duy nhất của Địa sư lúc bấy giờ.

Địa sư, cổ đại gọi là thầy phong thủy nhưng không phải thầy phong thủy nào cũng được gọi là Địa sư.

Tục ngữ có câu, nhất đẳng Địa sư xem tinh đấu, nhị đẳng Phong thủy sư tìm thủy khẩu, tam đẳng tiên sinh dò đường đi*. Hiện tại, phần lớn người hành nghề trên thế giới này đều là thầy phong thủy bình thường. Ở cổ đại, những người có thể xem thiên văn, hiểu vọng khí thuật** đều nhậm chức ở Khâm Thiên Giám, cống hiến cho gia đình Đế Vương.

*Theo mình tìm hiểu thì đây là câu nói mô tả 3 cấp bậc của địa sư thời xưa. Trước khi xây dựng, xây mồ hoặc làm gì liên quan đến tâm linh, người tôi thường sẽ cần Địa sư, thầy phong thủy hoặc tiên sinh dò đường để nhìn trời đoán dị tượng, tìm cửa sông (nơi dòng nước bắt đầu chảy vào), và cần người dò đường tìm nơi tốt. Tùy theo trường hợp mà tìm người, Địa sư là cấp bậc cao nhất, có thể cân tất cả luôn.

**Vọng khí thuật là phương pháp quan sát chiêm tinh để đoán điềm lành và điềm dữ. Người tu luyện vọng khí thuật tới một trình độ nhất định thì sẽ cảm nhận được năng lượng "may mắn của trời đất" hay còn gọi là "vận khí", từ đó phán đoán được vận khí vượng hay suy để mà làm việc, đương nhiên họ cũng có thể xem cho người khác.

Tổ tiên họ Kiều nhà tôi chính là Giám Chính* Khâm Thiên Giám, cũng là môn chủ gia truyền của Phong Môn.

*Là chức quan ngũ phẩm, đứng đầu Khâm Thiên Giám. Các thứ tự lần lượt là Giám Chính (ngũ phẩm), Giám phó (lục phẩm), Ngũ quan chính (lục phẩm). Theo wiki.

Lần này, tôi đến Quảng Tây tìm một người bạn, ai ngờ mới vừa vào khách sạn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Xin chào, cho tôi thuê một phòng đơn.”

Tiếp tân cúi đầu gọi điện thoại, tôi không kiên nhẫn thúc giục cả buổi, chị ta nhận giấy căn cước, không thèm ngẩng đầu lên mà ném thẻ phòng cho tôi:

“8302——”

“Thái độ méo gì đấy?”

Tôi cầm thẻ phòng, kéo rương hành lý vào phòng, cực khổ lắm mới tìm được phòng 8302, đang định quẹt thẻ thì thấy cửa phòng đang mở.

Hẳn là nhân viên quét dọn vừa vệ sinh xong, tôi cũng không để ý, đẩy cửa phòng đi vào, đẩy rương hành lý đến bên cạnh, đặt đầu lên giường ngủ.

Tối hôm qua là một đêm không ngủ, lại ngồi máy bay suốt ba giờ đồng hồ, tôi thật sự mệt quá đi thôi.

Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, tôi bị một mùi hương đánh thức.

Một mùi tanh quen thuộc, mùi m.á.u nhàn nhạt hòa lẫn với hương gỗ đàn, vừa thơm vừa thối, là một mùi vừa mâu thuẫn, vừa đặc biệt, giống như đã từng ngửi thấy ở đâu đó rồi.