Chương 1

Tôi tên Kiều Mặc Vũ, là sinh viên năm nhất của Đại học Nam Giang, tôi là truyền nhân duy nhất của Địa Sư, và là môn chủ hiện tại của Phong Môn.

Địa sư, cổ đại gọi là thầy phong thủy nhưng không phải thầy phong thủy nào cũng được gọi là Địa sư.

Tục ngữ có câu, nhất đẳng Địa sư xem tinh đấu, nhị đẳng Phong thủy sư tìm thủy khẩu, tam đẳng tiên sinh dò đường đi*. Hiện tại, phần lớn người hành nghề trên thế giới này đều là thầy phong thủy bình thường. Ở cổ đại, những người có thể xem thiên văn, hiểu vọng khí thuật** đều nhậm chức ở Khâm Thiên Giám, cống hiến cho gia đình Đế Vương.

*Theo mình tìm hiểu thì đây là câu nói mô tả 3 cấp bậc của địa sư thời xưa. Trước khi xây dựng, xây mồ hoặc làm gì liên quan đến tâm linh, người tôi thường sẽ cần Địa sư, thầy phong thủy hoặc tiên sinh dò đường để nhìn trời đoán dị tượng, tìm cửa sông (nơi dòng nước bắt đầu chảy vào), và cần người dò đường tìm nơi tốt. Tùy theo trường hợp mà tìm người, Địa sư là cấp bậc cao nhất, có thể cân tất cả luôn.

**Vọng khí thuật là phương pháp quan sát chiêm tinh để đoán điềm lành và điềm dữ. Người tu luyện vọng khí thuật tới một trình độ nhất định thì sẽ cảm nhận được năng lượng "may mắn của trời đất" hay còn gọi là "vận khí", từ đó phán đoán được vận khí vượng hay suy để mà làm việc, đương nhiên họ cũng có thể xem cho người khác.

Vào thời cổ đại cũng có đề cập đến thầy phong thủy. Trong giang hồ có tám môn phái, trong đó Phong Môn chuyên nghiên cứu về địa lý, sông núi. Tất cả các thầy phong thủy đều thuộc Phong Môn.

Nói tóm lại về mặt phong thủy, nếu tôi đứng thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất.

Lần này, theo lời mời của đại sư Trần Trinh, tôi cùng ông ấy đến Hồng Kông.

Không ngờ, chúng tôi bị chặn lại ở cửa kiểm tra an ninh trước khi lên máy bay.

"Xin lỗi cô, trên máy bay không cho phép đem theo nước uống, cô có thể qua bên này để kiểm tra.”

"Xì, từ đâu xuất hiện một ả nhà quê, ngay tới chuyện này cũng không biết?”

Bên cạnh có người nhỏ tiếng cười nhạo, Trần Trinh lúng túng kéo tôi lại.

[Môn chủ, đây là lần đầu tiên cô đi máy bay phải không?]

Tôi lắc đầu và nghiêm túc nhìn nhân viên hãng bay.

"Thưa cô, đây không phải là nước uống, mà là nước Âm Dương."

"Ha ha ha, nước dinh dưỡng? Vậy nó với nước uống có gì khác nhau, cười chết mất!”

Tiếng cười của người bên cạnh ngày càng lớn hơn, một số người lấy điện thoại di động ra và bắt đầu quay video chúng tôi, khuôn mặt của Trần Trinh lập tức đỏ bừng.

"Môn chủ, nước Âm Dương chẳng phải là nửa lạnh nửa sôi sao? Cũng không phải vật gì quý hiếm, đưa đi ký gửi cũng được."