Chương 8

Tuy nhiên, những người mặc đồ đen này rất thận trọng, chỉ sử dụng súng gây mê, những chiếc kim bay khắp sàn nhà và không gây thiệt hại gì cho bảo tàng.

Lại có một tiếng “rầm” nữa, tôi lăn một vòng và trốn sau tủ trưng bày.

Có một giọng nói trầm thấp vang lên:

"Đừng để ý đến hai người đó, sau khi lấy đồ xong thì ra ngoài trước.”

Tôi thò đầu ra nhìn thì thấy bốn người đàn ông mặc đồ đen, trong đó có hai người xách túi vải chạy ra khỏi cổng.

Giang Hạo Ngôn đuổi theo bọn hắn ra ngoài, tôi vội vàng quay lại gian trưng bày vừa rồi nhìn xem, nó đã bị hỏng, Lục Linh Châu và Tống Phỉ Phỉ đều mất tích.

Tôi chạy ra cửa kể lại tình hình cho Giang Hạo Ngôn nghe, Giang Hạo Ngôn mở to mắt.

"Mẹ kiếp, bọn chúng ngang nhiên đến trộm xác ướp, gan cũng lớn quá nhỉ!"

"Vậy tất cả những chuyện xảy ra trước đó đều là do bọn chúng giở trò quỷ?”

Nhóm người mặc đồ đen này chắc chắn đã hối lộ nhân viên trong bảo tàng để mở kính tủ trưng bày trước, sau đó không rõ bọn chúng đã dùng thủ đoạn nào đó để làm giả vụ cá sấu tấn công.

Bảo tàng từng hoạt động bình thường, có sáu nhân viên bảo vệ túc trực hàng đêm. Sau khi đóng cửa, sợ nhân viên lại xảy ra chuyện nên ban đêm chỉ có ba nhân viên bảo vệ ở lại trực, họ hầu như ở bên ngoài, hiếm khi vào tuần tra.

Đặc biệt là tối nay, khi tôi và Giang Hạo Ngôn ở đây, người bên ngoài càng buông lỏng cảnh giác hơn.

"Xong đời rồi, nhanh chóng đuổi theo cứu bọn người Lục Linh Châu!”

Loại băng nhóm trộm văn vật quốc tế này cực kỳ hung ác, nếu bọn chúng phát hiện ra xác ướp mà bọn chúng dày công đánh cắp là giả, Lục Linh Châu nhất định sẽ chết.

Tôi nhanh chóng lấy hai xác ướp thật ở dưới đáy kệ trưng bày ra cất đi rồi gọi Mike.

"Mike, bảo tàng xảy ra chuyện, mau tới đây!"

Mike sống cách đây không xa, anh ta đã nhanh chóng lái xe tới. Mike ra khỏi xe và nhìn thấy vài nhân viên bảo vệ ở cửa đang nằm dưới đất, sắc mặt thay đổi.

"Ôi trời ơi! Xác ướp cá sấu có tấn công họ không?"

Tôi lắc đầu: “Không, vừa rồi có một băng nhóm trộm cắp”

"Cái gì!"

Nhìn rõ những mũi kim gây mê trên ngực các nhân viên bảo vệ, sắc mặt Mike đột nhiên tái nhợt, loạng choạng hai bước, một tay ôm ngực.

"Những tên khốn chết tiệt này! Chúng đã ăn trộm cái gì vậy?"

"Lục Linh Châu và Tống Phỉ Phỉ bị bọn chúng cướp đi, mau đưa xe cho chúng tôi! Nếu không chúng tôi sẽ không đuổi kịp được."

Trên khuôn mặt của Mike hiện lên vẻ nghi hoặc.

Chưa kịp giải thích với anh ta, tôi đã giật lấy chìa khóa xe từ tay Mike ném cho Giang Hạo Ngôn, hai người lần lượt lên xe. Giang Hạo Ngôn nhấn ga và đuổi theo hướng bốn người đàn ông mặc đồ đen rời đi.