Chương 6: Quỷ trẻ con

Khi hai thầy trò đi theo sau quản gia béo đến nhà họ Trương, một đám người trực chờ ở cổng lớn ào ào chạy ra, cung cung kính kính mời hai người vào trong phủ.

Nhìn trận thế này xem ra nhà họ Trương bị con quỷ kia hành đến khổ sở.

Vào sảnh chính, Lưu đạo nhân đánh ra mọi người bên trong, tuy rằng người nhà này đều mang sắc mặt tiều tụy nhưng giữa ấn đường lại không có dấu hiệu cho thấy bọn họ gặp phải thứ không sạch sẽ.

Ông nhìn về phía Lý Trường An, hắn cũng lắc đầu, đôi mắt này của hắn không nhìn thấy bóng dáng ma quỷ ở đây.

Trong bảng bố cáo có nói rõ, người gặp quỷ chính là chủ nhà nhà họ Trương, vì thế Lý Trường An hỏi thẳng luôn:

“Không biết Trương viên ngoại ở nơi nào?”

Nhóm người lại thi nhau mời hai người đến một gian phòng ngủ. Trong gian phòng có đặt mấy chiếc ghế bành, người ngồi ở trên ghế chủ là một người đàn ông mwacj quần áo sang trọng quý giá, sắc mặt xanh xám, hốc mắt trũng sâu, người thường nhìn vào cũng biết ông ta sống không thọ. Chẳng trách không ra cửa đón người được, đây chắc hẳn là Trương viên ngoại bị quỷ quấn thân.

Lưu đạo nhân muốn tiến lên chào hỏi, Lý Trường An lại túm chặt ông, chỉ chỉ đầu vai Trương viên ngoại, ở đó có một đứa trẻ cả người sưng phù, làm da xanh đen đang ngồi. Nó đạp lên đầu vai Trương viên ngoại chơi đùa, lúc thì dùng cái miệng xanh tím dán sát vào lỗ tai, khi thì hôn bẹp lên chỗ quai hàm, mỗi lần như thế toàn thân Trương viên ngoại lại run rẩy.

Lưu đạo nhân móc một lá bùa từ trong tay áo ra, lần này là ‘Linh chung sinh thần phù’, mở ra mắt thần. Ông lấy lá bùa khua nhanh qua mắt, nhìn về đầu vai Trương viên ngoại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.

Trương viên ngoại còn có chút sức để mở miệng, ông ta bị con quỷ này lăn lộn phát sợ, nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của đạo sĩ già, lo lắng hỏi:

“Huyền Cơ đạo trưởng, quỷ này ngài cũng không… Rất khó đối phó sao?”

Ông ta hỏi một đằng, Lưu đạo nhân trả lời một nẻo: “Thật sự rất dữ.”

Nghe vậy trên mặt Trương viên ngoại lộ ra vẻ thất vọng, ông ta thở dài thật sâu:

“Vô duyên vô cớ, vì sao quỷ này lại muốn hại đến tính mạng họ Trương ta đây?”

“Quỷ vật gì sao?” Đạo sĩ già cười ha ha: “Đương nhiên là lệnh thiên kim rồi.”

Sắc mặt Trương viên ngoại không tin tưởng lắm: “Đạo trưởng đừng nói đùa.”

“Nói đùa?” Lưu đạo nhân lại hỏi: “Chẳng lẽ mấy năm nay nhà viên ngoại không có trẻ sơ sinh đuối nước sao?”

Nghe được lời của đạo sĩ già, Trương viên ngoại kinh ngạc một lúc, sau đó lấy lại tinh thần, trong ánh mắt bất chợt mang theo một tia thoải mái.

Ở thời đại mông muội này, đa số các khu vực đều có hủ tục dìm chết trẻ sơ sinh nữ, nhiều gia đình giàu có cũng không ngoại lệ, xem ra nhà họ Trương cũng thế.

Trương viên ngoại mang theo một tia may mắn cuối cùng, hỏi:

“Chẳng lẽ không còn biện pháp nào sao? Xin đạo trưởng cứu ta một mạng.”

Ai ngờ, Lưu đạo nhân lại cho một câu trả lời hoàn toàn bất đồng.

“Ai nói không có biện pháp? Lão đạo ta muốn lập đàn!”

Ở thế giới này, đạo sĩ và hòa thượng vẫn luôn là lực lượng chủ chốt trong việc trừ yêu ma, nhưng sức cạnh tranh của hòa thượng vẫn luôn không bằng đạo sĩ. Vì sao? Còn không phải bởi vì đạo sĩ ở thời điểm bản thân không trị được, có thể lập đàn phép, mời các vị Tổ sư và Thần minh đến trợ giúp mình hay sao.

Nghiệp giưới có câu nói… không có việc gì là lập đàn không giải quyết được cả, nếu có, vậy thì chín là lập cái đàn cao hơn một chút. Lại nói, lời tuyên bố này là của Lý Huyền Tiêu.

Sau khi phân phó người nhà họ Trương chuẩn bị đồ vật lập đàn, Lý Trường An mon men đến gần Lưu đạo nhân, hỏi:

“Con quỷ này thật sự lợi hại như vậy sao, cần phải lập đàn mới giải quyết được?”

Dọc đường đi, Lý Trường An chỉ nghe được hai chữ lập đàn trên miệng của Lưu đạo nhân, chưa từng được chứng kiến tận mắt, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì quá nghèo.

“Lập đàn cũng chưa chắc đã đối phó được.” Không ngờ đạo sĩ già vừa tuyên bố hùng hồn là thế, lại thở dài thườn thượt, chỉ vào quỷ trẻ con kia nói:

“Đúng là làm bậy nha, nhóc con kia không biết đầu thai vào nhà họ Trương này bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng bị dìm chết, không biết chết bao nhiêu lần mới có oán khí lớn như vậy nữa.”

Lý Trường An nghe xong mím chặt miệng, một lúc lâu sau mới hỏi tiếp:

“Vậy thì cần phải lập đàn gì?”

Đàn phép cũng không phải tùy tiện lập một cái là đưuọc, mỗi một loại đều có bùa chú, pháp khí, bước đi, kinh văn… riêng, đều là bí mật không truyền ra ngoài của các môn phái. Phái Thượng Cảnh chỉ là một đạo phái nhỏ, đàn phép truyền xuống cũng chỉ có khoảng hai, ba loại.

Lưu đạo nhân cũng đã từng giảng giải cho Lý Trường An, hắn nói:

“Dùng Chư Chân trấn ma đàn nghi sao?”

Đạo sĩ già quay đầu nhìn quỷ trẻ con kia hồi lâu, sắc mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng vẫn than nhẹ một tiếng, nói:

“Dùng Xá tội siêu hóa đàn nghi đi.”



Biệt viện nhà họ Trương, cửa viện đóng chặt.

Ở góc sân phía Đông, bày một đàn phép, cờ lệnh, bài vị, phù giản, chương biểu… đầy đủ mọi thứ, thầy trò hai người cạnh giữ ở bên cạnh tế đàn, sẵn sàng đón địch.

Mà ở đầu sân bên kia, Trương viên ngoại nằm trên ghế, hao hết tinh lực rơi vào giấc ngủ sâu.

“Sư phụ?”

Lý Trường An chỉ chỉ viên ngoại.

“Không sao.” Đạo sĩ xua tay: “Ngủ còn tốt hơn là thức.”

Sau đó, ông ngầm ra hiệu đồ đệ chuẩn bị sẵn sàng, chân đạp bảy bước, trong miệng niệm kinh văn:

“Nguyên thủy thượng đế, chân phù sắc hành. Nguyên thủy thái chân, ngũ linh cao tôn. Thái vi hạo ánh, động diệu bát môn. Ngũ lão cáo mệnh, vô u bất văn…”

Niệm một đoạn kinh xong, đạo sĩ già nháy mắt ra hiệu.

Lý Trường An đợi ngày này đã lâu, nhanh chân dọn ra một chiếc chậu gỗ nhỏ đặt ở giữa sân, trong chậu là sữa người tươi và mật đường, hai đồ vật này là thứ thu hút trẻ con, cho nên dùng để dụ dỗ quỷ trẻ con trên người Trương viên ngoại là thích hợp nhất.

Lưu đạo nhân làm pháp quyết.

Quỷ trẻ con kia dường như ngửi được hương thơm, dùng tay chân bò từ người Trương viên ngoại xuống, ê ê a a bò đến mép chậu nhỏ.

Dưới cái nhìn khẩn trương của Lý Trường An và Lưu đạo nhân, quỷ trẻ con đầu tiên là dùng mũi ngửi ngửi, bò bên cạnh chậu vài vòng, cuối cùng không chống lại được thiên tính, chúi đầu vào trong chậu.

Trong sữa này có trộn nước bùa đặc biệt, quỷ trẻ con dính phải một chút liền thấy choáng váng.

Kế hoạch hoàn thành một nữa, Lý Trường An sắp phun một hơi nghẹn ở ngực ra, đã nghe thấy tiếng Lưu đạo nhân dồn dập la lớn.

“Nhanh!”

Lưu đạo nhân ném một lệnh bài ra, quơ chân múa tay, trong miệng vội vàng niệm ra một đoạn kinh văn:

“Chu Tước lăng quang, thần uy nội trương. Sơn nguyên tứ trấn, quỷ binh đào vong…”

Lý Trường An giật mình đánh thoát, một bước chạy tới bên cạnh quỷ trẻ con, cầm một sợi tơ hồng trói nó lại, bởi vì sợ sẽ đánh thức con quỷ nên cũng không dám trói quá chặt, đơn giản bó thành một bó sau đó dùng đinh gỗ đóng trên mặt đất.

Ở khoảng cách gần, Lý Trường An mới phát hiện trên làn da xanh đen của quỷ trẻ con dường như có vằn trắng, thân thể sưng phù làm nó không ngừng lớn lên, nhưng tai mắt mũi miệng lại không bị sưng, chỉ là trong hốc mắt không có trong mắt, miệng không có đầu lưỡi, ngũ quan đều là những cái hố đen như mực, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.

Đợi đến khi Lý Trường An lui lại, chỉ cảm thấy trán mình lạnh căm, duỗi tay sờ sờ, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Có thể làm đều đã làm, chỉ còn lại bước siêu độ cuối cùng.

Bước đầu thuận lợi khiến hai thầy trò nhẹ nhàng thở ra một hơi, việc siêu độ phía sau cũng rất thuận lợi.

Dưới lời mời thần minh giúp đỡ của Lưu đạo nhân, khí thế hung ác trên thân quỷ trẻ con dần dần tản đi, thân thể cũng giảm bớt sưng phù, dần trở về dáng vẻ trẻ sơ sinh.

Một nén nhang qua đi, quỷ anh chỉ còn nửa người hơi sưng phù.

Nhưng đột nhiên…

“Có quỷ!!!”

Một tiếng thét chói tai bất chợt vang lên.

Thì ra là do Trương viên ngoại từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh nửa người dưới xanh tím sưng phù, sợ hãi kêu toáng lên theo bản năng.

Vừa mở miệng ông ta đã ý thức được không ổn, vội vàng che miệng lại.

Rất tiếc…

Quỷ trẻ con đã tỉnh lại rồi!