Mặt trời ngả về phía Tây.
Một chiếc du thuyền đỗ ở bến sông huyện Tề.
Trên bến sông ồn ào huyên náo, nam nữ huyện Tề hoan hỉ đưa một nhóm người lên du thuyền, nhóm người này đều có vẻ mặt mong đợi xen lẫn thấp thỏm, đều là "người hữu duyên" được chọn đi hầu hạ Chức Nữ nương nương.
Sau khi nhóm "người hữu duyên" lên thuyền, một nhóm dân phu khác chạy lên khiêng những cái sọt lớn vào khoang.
"Xì."
Một thanh niên khiêng sọt thở một hơi qua kẽ răng.
"Sao cái sọt này nặng thế!"
Nói xong, hắn ta đang định duỗi tay ra xem.
"Xùy!"
Người đi cùng hắn ta là một lão đầu, có lẽ trước đây là một phu xe đuổi ngựa, trong lúc sốt ruột liền lộ ra thói quen nghề nghiệp.
"Ngươi đang làm gì thế? Không sợ nương nương trách tội à!"
Thanh niên nghe vậy, vội vàng rút tay về, luôn miệng xin tha:
"Không dám không dám."
Nhóm dân phu vốn xuất phát cùng lúc, nhưng cái sọt của hai người có vẻ nặng hơn một chút, đến khi khiêng vào trong khoang thuyền, họ đã là nhóm đến cuối cùng. Bọn họ vận động cánh tay bủn rủn, thấy mình đã là nhóm cuối cùng, lúc ra ngoài liền đóng cửa khoang lại.
Mà không lâu sau đó.
Nắp sọt hai người khiêng vào bị đẩy lên, một người lớn sống sờ sờ từ trong sọt ló đầu ra. Người này có mái tóc dài đến nửa đầu, ngoại trừ Lý Trường An thì còn ai vào đây?
Lý Trường An rụt vào sọt chờ một phen, thấy cửa khoang không còn động tĩnh gì nữa, dứt khoát nhảy từ trong sọt ra.
Hắn mở các sọt khác ra, tất cả đều là gạo, trái cây và rau quả.
"Đây là rau hẹ."
"Cái này không biết."
"Đây là lê."
Hắn tiện tay chọn một quả lớn, chà chà lên tay áo.
Vừa cắn quả lê trong miệng, một cánh cửa sổ bị đẩy ra, một bóng người nhanh chóng trèo vào trong khoang, ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt vàng, đối mặt với Lý Trường An.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Hai người đồng thanh hỏi, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, rốt cục Phi Phi chịu không nổi nữa.
"Đương nhiên là ta muốn đi tìm ngọc toa kia!
"Ở đó làm gì có ngọc toa, đó là…" Lý Trường An vội vàng nói, đang định nói qua tình huống yêu ma trong núi này một phen.
Đột nhiên, cửa sổ kia lại bị mở ra lần nữa, một người trèo vào.
Người lần này không có thân thủ linh hoạt như Phi Phi, khi xuống cửa sổ, chân trái đá chân phải, lăn lông lốc dưới đất như hồ lô.
Chịu đau bò dậy, lộ ra khuôn mặt tuấn tú trắng bóc không râu, thế nhưng lại là thư sinh.
Phải, cả nhóm đều đến đông đủ.
Thư sinh đột nhiên nhìn thấy hai người trong khoang, vẻ mặt lập tức kinh ngạc mừng rỡ.
"Lý đạo trưởng, Phi Phi tiểu lang quân, các ngươi cũng…"
"Được rồi…" Lý Trường An nhức đầu không thôi, vội vàng giơ tay cắt ngang lời hắn ta: "Ngươi lại tới làm cái gì?"
Nghe vậy, thư sinh hai mắt sáng lên, nhanh chóng nói:
"Ta nghe nói Tiết đại gia sẽ tới chỗ Chức Nữ nương nương biểu diễn, mà tiết mục chuẩn bị chính là ‘Bùi giang quân mãn đường thế’, cho nên ta…"
Đủ rồi, không cần nghe tiếp Lý Trường An cũng hiểu.
Một người vì bảo vật vô căn cứ, một người vì một vũ kỹ, không đầu không não cũng dám xông vào đầm rồng hang hổ kia?
Lý Trường An đang định nói rõ để hai người rời đi trước khi thuyền khởi hành.
Đột nhiên, cửa khoang có tiếng vang.
Có người đến!
Lý Trường An nhanh chóng chộp lấy cái nắp nhảy vào lại sọt tre, Phi Phi đạp cột thuyền nhảy lên như thằn lằn bám tường.
Chỉ có thư sinh ngơ ngác không biết làm gì.
Cửa khoang bị đẩy ra, một hán tử gầy gò ngăm đen bước vào, có vẻ là một thủy thủ đã quen gió táp mưa sa. Thủy thủ tới khoang kiểm kê hàng hóa, ngẩng đầu liền nhìn thấy trong khoang có thêm một thư sinh ngốc nghếch, hắn ta sửng sốt chốc lát, quay đầu liền hét lên: "Thuyền trưởng!"
Chỉ một lúc sau, một đại hán tử mặt sẹo nghe vậy đi xuống, ánh mắt hắn ta hung ác, đánh giá thư sinh từ trên xuống dưới, cho đến khi trán thư sinh lấm tấm mồ hôi, miệng lắp bắp.
"Ta… Ta!"
Lý Trường An chỉ chú ý xem kịch, không nhúng tay vào, hắn nghĩ để thuyền trưởng này đuổi thư sinh về bờ cũng tốt, ai ngờ…
"Bỏ đi, thêm một người cũng không có gì to tát." Ai ngờ, thuyền trưởng này dường như không để ý đến người ngoài trà trộn vào trên thuyền, ngược lại mơ hồ có chút vui vẻ, hắn ta ngoắc tay: "Lên đây đi!"
"Ồ."
Thư sinh ngây ngốc gật đầu, định đi theo sau.
"Khoan đã!"
Trong đống sọt, bỗng nhiên có một cái nắp bay lên, Lý Trường An từ trong đó nhảy ra.
Hắn gỡ lá rau trên đầu, đưa tay ra kéo cả Phi Phi xuống.
"Còn hai người ở đây nữa."
"Thuyền trưởng."
Gia nô kia chợt run lên, hắn ta ghé vào tai đại hán mặt sẹo khẽ lẩm bẩm vài câu, ánh mắt dán chặt vào bên hông Lý Trường An và Phi Phi, cả hai người đều đeo kiếm.
Trưởng thuyền không kiên nhẫn đẩy thủy thủ ra, khinh miệt cười một tiếng.
"Không sao, một hai vũ khí cũng không thể chống đỡ được trong ngọn núi kia."
Nói xong kêu mấy người đi theo rồi xoay người lên boong thuyền.
... . . .
Mấy người đi lên boong thuyền mới phát giác ra du thuyền đã rời bến, từ từ đi về phía núi Vân La bên kia.
Lý Trường An quan sát mọi người trên thuyền, bộ dạng của các thủy thủ nhìn qua rất bình thường, hiển nhiên đã quen rồi, mà nhóm "người hữu duyên" ai nấy đều mong đợi xen lẫn lo lắng, lại nhìn về phía mũi thuyền, mỹ nhân mặc trang phục lộng lẫy quay đầu lại mỉm cười.
Lý Trường An gật đầu với Tiết đại gia một cái, ánh mắt lướt qua nàng ta, hướng về phía trước. Cách du thuyền không xa, núi Vân La tràn ngập sương mù dày đặc trên sông, giống như một bức tường được dựng trên sông, đang chậm rãi ngọ nguậy.