Chương 17: Hồ ly bái nguyệt

Lý Trường An nắm chặt cây mây, lướt qua một khe núi, nhẹ nhàng đáp chân trên một khối đá, sương bám vào y phục ướt đẫm, gió đêm vừa thổi qua đã lạnh thấu xương.

Làm lơ cảm giác lạnh lẽo, Lý Trường An cẩn thận tìm kiếm mùi hồ yêu trong núi lẫn lộn với đủ thứ mùi khác.

Gần lắm rồi.

Lý Trường An đuổi theo mùi hồ ly đi đến mảnh rừng núi phía sau nông trang. Trong núi không có đường nhỏ dễ đi, dù là Lý Trường An, nhưng đuổi theo hồ ly mấy giờ như vậy cũng mệt không chịu được.

Hắn chậm rãi thở hắt một tiếng, ngồi xếp bằng dưới đất nghỉ ngơi, lại nhìn xuyên qua cành lá rậm rạp, trông thấy nông trang đằng xa thấp thoáng đèn thì tắt đèn pin, sau đó bất ngờ phát hiện ánh trăng trong veo.

"Trăng lên rồi à?"

Hắn ngẩng đầu nhìn qua những kẽ hở lấp ló trong tán lá cây, trông thấy trăng tròn vành treo lửng lờ.

Trăng hôm nay... hình như lớn hơn ngày thường một chút?

Lý Trường An vốn không phải tài tử rảnh rỗi không có việc gì gửi gắm những tình cảm sâu lắng với ánh trăng, không để ý nhiều đến việc ánh trăng lớn hơn ngày thường một chút. Hắn bung dù đen, thả Ngô đại ca ra ngoài. Linh khí ở thế giới này không phù hợp để linh thể hoạt động, lúc nãy đi đường Lý Trường An thuận tiện bảo Ngô đại ca về lại dù. Việc lần này xong có lẽ Ngô đại ca phải ở nhà một thời gian để dưỡng sức rồi.

Ngô đại ca ra ngoài, cũng "a" một tiếng.

"Sao thế?" Lý Trường An hỏi, mùi của hồ yêu đã rất gần, hắn không thể bất cẩn.

"Không có gì." Ngô đại ca vò đầu, phát hiện cơ thể phù thũng không vò tới, chỉ có thể gãi ngực nói: "Chỉ là cảm giác thoải mái thật."

Thoải mái? Có lẽ linh khí trong núi sâu không loãng như trong thành phố.

Lý Trường An không để ý nhiều, chỉ trên núi nói: "Hang ổ của hồ yêu có lẽ ở gần đó, anh đi lên đó kiểm tra xem, tìm được nó thì nói tôi."

Hắn sợ nếu hắn xông vào trực tiếp sẽ bứt dây động rừng, chỉ có thể bảo Ngô đại ca đánh phủ đầu, rốt cuộc một con quỷ vô hình vô dạng sẽ dễ điều tra mấy nơi quái dị hơn.

Trước khi đi, Lý Trường An dặn dò: "Tìm được hồ yêu rồi đừng làm gì cả, cứ mang về cho tôi trước, chú ý đừng làm lộ chuyện!"

Ngô đại ca gật đầu, người chui vào mảnh rừng rậm rạp xanh tươi. Lý Trường An tìm một mảnh đất bằng phẳng ngồi xếp bằng tu luyện linh lực.

...

Khoảng nửa giờ sau, Ngô đại ca trở về vị trí cũ. Anh ta vừa thò đầu ra ngoài đã nghe một tiếng "keng" vang dội, âm thanh kiếm rời khỏi vỏ. Ngô đại ca nhìn theo hướng phát ra thanh âm, trông thấy một bóng dáng màu đen, một đôi mắt và nửa đoạn kiếm đang phát ra ánh sáng mỏng manh, sắc bén bên dưới tán cây. Trăng treo cao.

Ngô đại ca biết bóng đen kia là Lý Trường An, nhưng ánh mắt và thanh kiếm sắc bén kia lại làm anh ta không dám đi lên. Lý Trường An trông thấy Ngô đại ca, thu hồi kiếm, bước ra khỏi bóng đen.

“Thế nào? Anh tìm được rồi sao?”

Ngô đại ca thở nhẹ một hơi, vội vã gật đầu.

“Tìm được rồi, chỉ là...”

"Chỉ là cái gì?" Lý Trường An hỏi người.

"A..." Ngô đại ca gãi ngực, im lặng nửa ngày cũng không sắp xếp từ ngữ sao cho nói được, chỉ có thể bảo: "Tôi cũng không thể nói rõ, cậu cứ đi xem thử sẽ hiểu."

Một người một quỷ chậm rãi đi về hướng của hồ yêu. Một lát sau, Ngô đại ca nói nhỏ với Lý Trường An:

"Ở ngay trước."

Lý Trường An cẩn thận dạt cỏ tranh trước mặt để quan sát, phía trước có một sườn dốc, trước sườn dốc là sân phơi, hồ yêu đang ở trên đó. Nhưng thứ đầu tiên Lý Trường An chú ý không phải hồ ly, cũng không phải vách núi mà là vầng trăng tròn khổng lồ lơ lửng trên bầu trời.

Nói như vậy bởi lẽ ánh trăng này lớn đến mức làm người khác ngạc nhiên, nó chiếm hẳn một phần tư bầu trời. Ánh trăng phủ xuống nhân gian trông như một con suối trong veo chảy xuôi theo trăng ngà chứ chẳng phải là ánh sáng mà mặt trăng soi rọi.

Dưới trăng.

Có bảy con hồ yêu, mỗi con đều đội một bộ xương khô trên đầu. Sáu con hồ yêu quấn thành một vòng, dưới bộ xương khô, thân hình nhỏ dài vặn vẹo liên hồi, nhìn kỹ lại phát hiện được chút nhịp điệu tiết tấu trong những cử động đó. Trong đầu Lý Trường An bỗng chợt nghĩ đến một ý tưởng vớ vẩn: Chúng nó đang khiêu vũ à?

Sáu con hồ yêu vừa "khiêu vũ" vừa đi thành vòng, trong vòng tròn là một con cáo già màu trắng, lông rất dài, rủ xuống mặt đất. Trên đầu nó cũng mang theo bộ xương khô nhưng lại không "khiêu vũ", chỉ cầm theo một cái dụng cụ.

Từ xa nhìn đến thì trông giống như chén rượu làm từ sứ. Con cáo già bỗng rít lên một tiếng, tiếng kêu có nhịp, Lý Trường An nghe thấy có chút quen, nghĩ một hồi, cảm thấy tiếng rít từng nhịp của nó giống như đang niệm chú. Nghe con cáo già kêu, sáu con hồ yêu quay xung quanh ngay lập tức quỳ xuống đất, hai chân trước duỗi ra, chấp lại lạy lên lạy xuống.

Bọn nó vậy mà học loài người quỳ lạy!

Tiếng kêu của con cáo già không ngừng vang, sáu con hồ yêu cũng lạy mãi chẳng dừng. Bất chợt, con cáo già rít lên một tiếng chói tai, giơ chén rượu lên qua đỉnh đầu, ánh trăng như suối trong vậy mà rọi xuống chén rượu từ trên cao, tựa như nước suối rót vào chén.

Ánh trăng nhỏ một giọt, vầng trăng lại bé đi một phần. Cuối cùng, chén rượu đầy, vầng trăng to cũng trở về hình dạng cũ của nó, gió đêm thổi mang theo mây đen ùn ùn kéo tới, trăng sáng vằng vặc dần dần núp sau mây đen.

Lý Trường An nín thở quan sát từ ban đầu đến tận lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng còn chưa kịp thả lỏng, hắn đã đanh mặt nghiêm túc quan sát. Hướng gió thay đổi rồi!

Bảy con hồ yêu đang đeo mặt nạ xương khô đồng loạt chuyển mặt nhìn về phía hắn, Lý Trường An kinh ngạc một lát, rồi bật cười. Cũng chỉ là mấy con hồ yêu chưa khai linh trí, hắn lo lắng gì chứ. Hắn thoải mái đi ra khỏi cỏ tranh, nhìn sáu con hồ yêu nhao nháo gọi một hồi, tìm gậy gộc, xương cốt lăn lóc dưới đất vọt đến trước Lý Trường An.

Gì? Vậy thôi à?

Lý Trường An cũng không ra tay tàn nhẫn, kiếm còn chưa rút, chỉ lấy vỏ kiếm đánh "keng keng keng" vài tiếng, không nhiều không ít, vừa đủ sáu chiêu. Đám hồ yêu cứ thế ngã bò xuống đất.

Xong rồi à? Kết quả như này làm người vốn đã lên tinh thần chuẩn bị đón địch như Lý Trường An hơi mất mát. Nhưng mà hắn mau chóng xốc lại tinh thần, bên kia còn một con boss nữa.

Mắt trông thấy đám hồ yêu nhỏ của mình thất bại, con hồ yêu trắng kia bắt đầu di chuyển. Nó gỡ bộ xương khô xuống, từ từ sửa tư thế, hai chân chạm đất chậm rãi đi đến trước mặt Lý Trường An.

Một bước.

Hai bước.

Lý Trường An nheo nheo mắt nhìn nó.

Ba bước.

Bốn bước.

Kiếm bên hông từ từ rút ra.

Năm bước.

Sáu bước.

Lý Trường An đã nghĩ xong nên chém chỗ nào rồi, vậy mà con cáo già kia bỗng dưng lại quỳ rạp xuống đất, hai mỏng vuốt nâng chén rượu đặt trên đầu.

Chuyện gì vậy? Nghi thức cúi đầu phủ phục dưới đất của mãnh hổ?

Ngô đại ca bật cười ha hả: "Con cáo già này sợ rồi đó!"

Lý Trường An im lặng không nói gì, con cáo già lông trắng trước mặt hắn dường như sắp run. Hắn cuối cùng đi cả đêm, vượt qua cả dãy núi ngoằn ngoèo hiểm trở tìm hiểu xem chuyện lạ kỳ bí nghiêm trọng gì cũng chỉ vì cái thứ hàng như này?

Lý Trường An thở dài, cúi người nhận chén rượu. Con cáo già vội vã nhảy dựng người lên, không bỏ chạy cũng không đánh lén, chỉ vui vẻ không ngừng múa tay múa chân như muốn nói gì đó.

Hắn ngạc nhiên nhìn nó một hồi, nhưng Ngô đại ca không biết có phải vì quỷ liên quan gì đến hồ yêu hay không mà hiểu nó nói gì, còn phiên dịch:

"Chắc là nó muốn dâng chén rượu cho cậu để đổi lại cậu tha cho chúng nó một cái mạng nhỏ."

"Anh nhìn hiểu à?"

"Đâu, đoán thôi."

Hai người nhìn con hồ ly thoắt cái xoay người lộ ra cái bụng tròn cho Lý Trường An, một lời khó nói hết. Cmn, cái này mà là hồ ly tinh à, rõ ràng là con chó!

Hắn dò hỏi: "Mày muốn đổi cái này để tao tha cho một mạng à?"

Con cáo già vội vã gật đầu.

Gì? Nó nghe hiểu tiếng người thật à? Lý Trường An hơi ngạc nhiên, linh tính như vậy, nếu sinh ở thời cổ đại dồi dào linh khí chỉ sợ sớm đã tu luyện thành công rồi. Khổ cho đám yêu quái tinh linh ở thế giới này thật, đường đường một con hồ yêu thế này còn phải giả làm chó bảo mệnh.

Cầm trên tay chén rượu, dáng chén tròn trịa, trơn nhẵn không có hoa văn, nông, chỉ rộng hơn lòng bàn tay một chút, ánh trăng lóng lánh nằm bên trong chén tản ra hương rượu thơm say lòng lại nhã nhặn.

Yết hầu hắn lăn lộn, thân thể kêu gào Lý Trường An mau mau uống nó. Hắn đảo mắt nghĩ nghĩ, tuy rằng con hồ yêu này làm đám người trong nông trang khổ sở một hồi, nhưng cũng không thiệt mạng hay gây hại gì, có thể thấy không phải loại yêu tà ác gì. Nhưng... lý do chính vẫn là do chén rượu này thật sự rất mê người.

Vì vậy, Lý Trường An gật đầu.

"Được, chỉ cần bọn bây không xuống núi gây rối nữa."

Con cáo già lật người lại dập đầu liên hồi. Lý Trường An cười cười, kề chén rượu bên môi chậm rãi nhấp miệng uống vào, trông thấy rượu từ từ vơi dần, cổ họng lại không cảm nhận được chất lỏng chảy qua, nhưng cơ thể lại cảm nhận được cơn mát lạnh chảy xuôi, quay vòng, sau đó tụ lại ở ngực hắn thành một đoàn ánh trăng sáng màu, thanh nhã, nhàn nhạt.

Kỳ lạ nhất là Lý Trường An cảm giác được pháp lực "yếu ớt" của mình cũng tăng lên một chút. Đương lúc hắn ngạc nhiên, lại liếc mắt trông thấy Ngô đại ca nhìn mình đầy khát vọng.

"Anh muốn uống à?"

Ngô đại ca gật đầu thật mạnh. Nhìn đáy ly còn sót lại chút rượu, Lý Trường An đưa cho anh. Ngô đại ca nhanh nhẹn nhận ly, có lẽ sợ Lý Trường An hối hận, một ngụm tu hết vào trong miệng rồi nhắm mắt nhấm nháp tận hưởng. Hồn thể vốn hôm nay đã tiêu hao không ít của anh ta chậm rãi khôi phục, ngưng tụ thành cơ thể người rõ rệt.

Lý Trường Anh lấy lại chén rượu, càng thêm ngạc nhiên.

"Thứ này đúng là vật quý!"

Hắn quay đầu lại nhìn cáo già, hỏi: "Đồ tốt này dùng thế nào?"

Con cáo già lại khua tay múa chân một hồi biểu đạt, cuối cùng chỉ vuốt vào chén rượu kêu to.

Lý Trường An lật chén rượu lại, trông thấy mấy chữ khắc dưới đáy chén dần dần sáng lên dưới ánh trăng.

"Ánh trăng sáng ngời, mau rót vào bên trong lòng ta."

Hắn khẽ tiếng niệm chữ, vẻ mặt hơi khác thường, thoáng qua, hắn cảm giác dường như có một sợi dây vô hình liên kết hắn và ánh trăng tản mạn trên cao, tin tức về chén rượu cũng hiện lên trong đầu hắn. Chén rượu gọi là "Nguyệt Trản", có thể biến ánh trăng thành rượu ngon, chỉ cần niệm ra tám chữ ấy dưới trăng vào đêm trăng tròn, nhưng mỗi đêm chỉ dùng được một lần.

Cảm giác kỳ dị làm Lý Trường An mất một lúc lâu cũng chưa bình tĩnh lại, Nguyệt Trản này có lẽ là một loại pháp bào!

"Thứ này từ đâu mà mày có?"

...

Con cáo già mang Lý Trường An đi đường hết rẽ trái rồi phải, sau đó rẽ vào khu gần bên cạnh nông trang. Đi xuyên qua đám cây cối rậm rạp, cởi bỏ dây đằng chắc chắn, cuối cùng đám người tìm được một lối đi bí ẩn chưa ai phát hiện trên vách núi đá. Đi xuyên qua khe hở, Lý Trường An phát hiện bên trong vậy mà lại là một cái động đen sâu. Chỉ là trong động có đầy những bộ xương cốt trắng cùng cặn đồ ăn linh tinh nằm rải rác, mùi hôi bốc lên, đây có lẽ là hang ổ đám hồ yêu. Bảo sao bọn chúng muốn đi gây rối ở nông trang, thì ra để bảo vệ nhà. Đi sâu vào trong, hắn nhìn thấy một cái phòng đá, giường đá, bàn đá, dụng cụ đá. Trên giá trong phòng đá còn lại một ít thư từ, đáng tiếc đã bị thời gian ăn mòn chỉ còn lại vụn bột giấy, trên giường đá có một bộ xương ngồi.

Con cáo già sau khi vào động lại cung kính lạy ba lạy với khung xương, sau đó nó gỡ cái đầu xương khô trên đầu mình ra, cẩn thận đặt lại trên cổ bộ xương trên giường. Nó chỉ vào bộ xương, oang oác kêu mấy tiếng với Lý Trường An. Không cần Ngô đại ca phiên dịch Lý Trường An cũng hiểu đại khái ý nó muốn nói, có lẽ đồ vật nó lấy ở đây. Hắn quan sát một hồi, lại không phát hiện gì, không chịu nổi mùi của hang động, chỉ có thể đi ra ngoài.

"Có lẽ đây là một vị tiền bối tu hành nhưng đối diện với việc linh khí nơi này ngày một loãng, cuối cùng chỉ có thể chết trong này."

Hắn nhìn lại phòng đá, cảm giác căn phòng đá này xuất hiện trong hang động không khớp chút nào, tựa như... bị ép buộc nhét vào?

...

Trở lại nông trang, Lý Trường An nhìn thấy đám người ông chủ Lưu đã sốt ruột đợi từ lâu, cũng không để ý, chỉ nói đơn giản cho ông chủ Lưu là mối nguy hại đã bị diệt trừ, ông ta không cần lo nữa.

Đã rạng sáng, ông chủ Lưu sắp xếp phòng cho hắn ở lại nông trang nghỉ ngơi.

Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trong "phòng của trang chủ" được ông chủ Lưu sắp xếp, Lý Trưởng An từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Lại là đêm hôm ấy, cây cầu gỗ và con cương thi quen thuộc. Lý Trường An bừng tỉnh từ giấc mộng lần nữa, nhưng lần này có chút không đúng, một mùi vị quái dị tựa như mùi thịt heo thối rữa chui vào mũi hắn. Hắn quay đầu nhìn.

Gương mặt mọc đầy lông trắng yên tĩnh nằm trơ trọi bên mép giường!