Chương 13: Phù chú và kiếm thuật

Tâm hồn thanh tịnh.

Bút, nước, giấy, nghiên mực, chu sa, nhất nhất sắc lệnh.

Lý Trường An niệm chú ngữ, nhúng bút vào chu sa phất lên giấy vàng, vẽ đầu bùa rồi đến giữa, cuối cùng là chân.

Một tấm ‘Phá sát tru tà phù’ liền mạch lưu loát!

Đặt tấm bùa này cạnh ba tấm đã vẽ trước đó, tinh thần của Lý Trường An có hơi ủ rũ, pháp lực trong cơ thể cũng đã gần cạn.

Đạo sĩ vẽ bùa, một là dựa vào linh khí trời đất, hai là dựa vào năng lượng uy vọng của tổ sư và thần linh giáng xuống.

Bản thân Lý Trường An có pháp lực thấp, hơn nữa linh khí ở thế giới hiện đại vừa thấp vừa có quá nhiều tạp chất, hắn cũng không dám mượn. Ở thế giới hiện đại hắn cũng chưa từng chính thức bái nhập tông môn, không được coi là đệ tử của Thượng Cảnh môn, tổ sư thần linh sẽ không để ý đến hắn.

Cho nên khi chế tác bùa chú chỉ có thể tự dùng pháp lực của bản thân, cho nên cả một ngày trời mới vẽ được vài tấm phù.

Một tháng đi theo Lưu đạo nhân, Lý Trường An học được bốn loại phù chú, bao gồm: Trùng Long Ngọc thần phù, Khu kinh định thần phù, Phá sát tru tà phù, Trấn trạch an gia phù.

Trùng Long Ngọc thần phù tất nhiên không cần phải nói, đây là bản lĩnh áp đáy hòm của Lưu đạo nhân, tuy rằng Lý Trường An miễn cưỡng có thể dùng, nhưng bởi vì chưa chính thức nhập môn, không trải qua lễ chúc phúc nhập môn cho nên hiệu lực vẫn rất kém.

Khu kinh định thần phù, tên cũng như nghĩa, là loại bùa chú dùng trong viếc trấn an tinh thần. hễ là người thân thể yếu ớt hoặc ý chí kém cỏi bị ma quỷ dọa sợ thì đều thích hợp dùng loại bàu này.

Phá sát tru tà phù, lúc trước khi Lý Trường An chém quỷ chính là vẽ loại bùa này trên lưỡi rìu. Loại này dùng trong việc xua đuổi sát khí, áp chế yêu tà, rất nhiều đạo sĩ tha phương đàm phán với quỷ thất bại không thể không động đao động kiếm, đạo phù này liền được dùng tới.

Trấn trạch an gia phù, dán đạo phù này ở trong nhà có thể ngăn cản yêu tinh quỷ quái chui vào trong phòng, ở căn nhà Lý Trường An đang thuê đều dán một tấm ở những nơi như phòng ngủ, phòng WC, phòng bếp.

Ngoài Trùng Long Ngọc thần phù, ba tấm phù khác đều là màu sắc phổ thông, đặt trong tiểu thuyết võ hiệp thì chính là Thiết Bố Sam, Thiết Sa Chưởng lưu hành hàng loạt, hiệu quả thì hoàn toàn dựa vào tu vi của người vẽ bùa.

Hong khô bùa chú hôm nay mưới vẽ, đặt cùng với đống bùa mấy hôm trước rảnh rỗi vẻ ra, kể ra thì cũng được mười mấy tấm, đây là đồ Lý Trường An chuẩn bị để giải quyết việc mà tổng giám đốc Lưu nhờ vả.

Trừ cái đó ra, Lý Trường An cầm lấy một túi vải đen dài, cởi bỏ miệng túi, bên trong đó là một thanh kiếm.

Thế giới cổ đại thời thế loạn lạc, vùng hoang vu bên ngoài không chỉ có yêu ma quỷ quái mà còn có giặc cướp, Lý Trường An học được mấy chiêu kiếm thuật của Lưu đạo nhân, cũng rèn một thanh thiết kiếm để phòng thân. Trong một tháng đó chỉ cần là ăn ngủ ngoài trời thì chắc chắn sẽ phải ôm theo kiếm đi ngủ.

Trở lại thế giới hiện đại ban đầu còn chưa có cảm giác gì, cho đến khi nhận được công việc đuổi quỷ này, liền cảm thấy bên người không có nhóc con này thì không đủ tự tin.

Cũng may Lý Trường An có một người bạn yêu thích sưu tầm vũ khí lạnh, hắn liền mở miệng mượn người ta một thanh trường kiếm.

Thanh kiếm này không có những vật trang trí hoa hòe hoa sói, chỉ là một thanh kiếm có vẻ rất xưa cũ, vỏ kém đen như gỗ mun, dây thừng nhỏ quấn quanh chuôi kiếm.

Hắn đặt tay lên chuôi kiếm, đột nhiên sắc mặt thay đổi…

Ngay vừa rồi khi bàn tay đặt lên chuôi kiếm, một loại cảm giác giống như máu thịt gắn kết đột ngột xuất hiện.

Đây là cảm giác kỳ lạ gì?

Lý Trường An rút trường kiếm ra đặt ngang trước ngực quan sát. Đây là một thanh Bát diện Hán kiếm, chất liệu chế tạo là thép công nghệ mới, thân kiếm và vỏ kiếm, chuôi kiếm đều không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, hai bên sườn mũi kiếm bị người chế tạo mài sắc.

Đây là một thanh kiếm tốt nhưng chắc chắn không phải là bảo kiếm hay thần kiếm gì đó.

Lúc này trong ngực hắn ngập tràn cảm giác nóng lòng muốn thử, hắn không kiềm chế được tạo một thủ thế, trường kiếm đảo qua, biểu diễn một màn múa kiếm động lòng người trong nhà.

Khi hắn bước những bước chân đầu tiên đều là luồn lách từ từ giữa bàn ghế gia dụng, xuất kiếm cũng ung dung thong thả, nhưng dần dần, bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, thậm chí còn nhảy vυ"t lên, trường kiếm trong tay cũng múa càng ngày càng nhanh, chỉ nghe được tiếng gió phần phật vang vọng trong khắp căn nhà, nhưng kỳ lạ là, dưới điệu múa kiếm mạnh mẽ như thế, lại không có đồ dùng trong nhà nào bị chạm vào.

Thân hình Lý Trường An di chuyển khéo léo trong không gian nhỏ hẹp, thế kiếm kéo dài, ánh kiếm sáng chói. Không có chiêu thức hoa mỹ như một kiếm phóng ra ba ảnh, chỉ đơn gián là đâm, thu, dừng, đảo, quét… toàn là những động tác cơ bản.

Nhưng kiếm ở trong tay lại dường như xuất hiện thêm một cánh tay nữa ở trong không khí, mắt đến tức tay đến, tay đến tức kiếm đến.

Chợt khóe mắt liếc thấu một con muỗi vo ve bay đến, ánh mắt bỗng sắc lẹm, người vừa xoay, tiếng vo ve phiền phức kia lập tức im bặt.

Lý Trường An ngồi xổm xuống nhặt con muỗi bị chém thành hai nửa trên nền nhà lên, trên mặt không có vẻ gì là vui sướиɠ, ngược lại nhíu mày càng chặt hơn.

Một thanh kiếm Bát diện Hán kiếm bình thường, trong lượng khoảng ba cân (1.5kg Việt Nam), người bình thường cầm còn không xong, một kiếm lại chính xác chém trúng con muỗi đang bay giữa không trung, quả thực vô cùng thần kỳ.

Lý Trường An tự mình biết thân mình, tuy hắn học được mấy chiêu kiếm từ chỗ sư phụ nhưng dù sao thì thời gian học rất ngắn, chẳng qua ỷ lại vào thân thể cường tráng bắt nạt người cổ đại dinh dưỡng không đầy đủ mà thôi.

Nếu lúc trước kiếm thuật và thân thủ mạnh như hôm nay thì khi đối phó với ác quỷ da xanh kia cần gì phải bày mưu tính kế lắm làm gì, chọn hai thanh kiếm tốt là có thể chém rụng đầu nó xuống làm bóng đá rồi.

Cho nên đây chắc chắn không phải bản lĩnh của mình.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui một trận, cũng chỉ có cuốn sách bìa vàng kia mới có năng lực và động cơ, bảy mươi hai phép Địa Sát chân chính có một phép biến hóa trùng hợp với tình huống hiện tại, đó là ‘Kiếm thuật’.

Cho nên, ‘Thông U’ kia là quà tân thủ còn ‘Kiếm thuật’ này là khen thưởng nhiệm vụ?

Trong lúc nhất thời, Lý Trường An có chút dở khóc dở cười.

Nhưng mà chốc lát sau, hắn cũng thôi không băn khoăn nữa. Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được, mọi việc bây giờ thì cứ giặc đến thì đánh, nước đến thì nâng nền thôi.

Vẻ mặt hắn nhẹ nhàng bâng quơ ngẩng đầu lên, lại kinh ngác phát hiện một đám co rút trong các góc nhà nhìn chằm chằm vào mình.

“Các ngươi làm gì đấy?”

Đàn quỷ lập tức nhao nhao lên, túm cái quần là sợ bị trường kiếm xiên cho vài cái lỗ trên người.

Lý Trường An khẽ cười, ma quỷ không có thật thể thì vũ khí thông thường không có cách nào khiến họ bị thương, mặc dù Lý Trường An có khả năng ‘Thông U’, có thể tiếp xúc với quỷ hồn, nhưng cũng chỉ giới hạn trong thân thể của bản thân mà thôi.

Cho nên vừa rồi lúc mua kiếm, hắn tránh đống đồ gia dụng theo bản năng, chỉ duy nhất không tránh đám quỷ trong nhá.

Đám quỷ này biểu hiện như vậy, Lý Trường An cũng chỉ cho rằng bọn họ quá nhát gan thôi.

“Các ngươi sợ cái gì, kiếm này lại không chém được…”

Lời nói được một nửa của Lý Trường An tức thì kẹt trong cuống họng khi lão Ngô xoay người lại lộ ra phần lưng.

Tấm lưng sưng phù của nó bị chém một đường thật dài.

Đúng rồi ha! “Kiếm thuật” này cũng là một phép biến hóa thần thông mà! Cái này không thể lấy kiếm thuật bình thường đến so sánh được.

Lão Ngô cố gắng chìa ra biểu cảm tủi thân trên gương mặt phù thũng, Lý Trường An cảm thấy buồn cười, xua tay nói:

“Là ta sai, bồi thường cho mi cái đùi gà nhé?”

Chém người ta xong chỉ bồi thường một cái đùi gà cũng không phải vì Lý Trường An keo kiệt, đùi gà này không phải là đùi gà bình thường, ma quỷ không có thân thể thật đương nhiên không thể nếm được ngũ vị nhân gian. Nhưng nếu đồ ăn được xử lý đặc biệt, ma quỷ được cúng biếu coi như được nếm mùi vị của cống phẩm. Loại phương pháp xử lý đồ ăn này được gọi chúng là “Pháp thực”.

Lão Ngô nghe thấy thế lập tức vươn hai ngón tay.

“Được rồi.” Lý Trường An gật đầu đồng ý: “Nhưng mà mi phải giúp ta một việc gấp trước đã.”

“Gì?”

Lý Trường An cười cười, chỉ vào cửa sổ.

“Muốn ra ngoài thăm thú chút không?”



Đã đến giờ hẹn, Lý Trường An nhận được điện thoại bèn đi xuống dưới lầu.

Ra đến cửa khu nhà đã nhìn thấy một người gầy quắt queo đeo mắt kính , dựa vào ô tô hút thuốc.

Que củi Lưu nhìn thấy Lý Trường An đi ra, nhanh chóng ném tàn thuốc xuống, đi lên đón.

“Cậu Lý.”

Lý Trường An gật đầu, nhìn xung quanh.

“Có một mình anh thôi hả?”

Hắn hỏi như vậy cũng không phải là vì khinh thường chủ nhà của mình, mà bới vì lúc trước thương lượng với tổng giám đốc Lưu, ông ta nói sẽ tự mình tới đón Lưu Trường An.

Bây giờ chỉ có một mình que củi Lưu đến…

Lý Trường An giơ tay ngăn lời giải thích của que củi Lưu, nói:

“Thời gian không đợi người, đi sớm về sớm!”

Hai người lên xe, que củi Lưu không nhịn được liên tục nhìn về phía tay của Lý Trường An.

Trong tay Lý Trường An đang cầm một chiếc ô màu đen, hắn thấy que củi Lưu cứ nhìn mãi thì thẳng tay đưa cho anh ta. Que củi Lưu không rõ nguyên nhân cầm lấy, có hơi bối rối, mấy ngày nay trời trong nắng ấm, mang theo chiếc ô đi mưa to lù này làm gì?

Anh ta tò mò hỏi:

“Cậu Lý, dù này của cậu là?”

“Một người bạn của tôi.” Trên mặt Lý Trường An cười như không cười: “Anh muốn gặp ‘anh ta’ hả?”

Que củi Lưu bỗng rùng mình, ném trả chiếc ô như ném củ khoai lang nóng bỏng tay, miệng run run rẩy rẩy không nói được một lời, chỉ có thể lắc đầu nguây nguẩy.

Suốt chặng đường đi, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm con đường phía trường, đầu cũng không dám cựa quậy một chút.