Chương 25: Mười năm sinh tử cách đôi đường (15)

Sáng sớm hôm sau, Trương gia trấn hoàn toàn yên tĩnh như trước, không, có thể miêu tả một câu đó là, âm u tràn đầy tử khí." Chị Ninh! Chị Ninh!" Ở bên trong Ninh Hoan Tâm phảng phất nghe thấy giọng nói của Trương Diễm vừa hoảng hốt vừa đập cửa.

Đầu đau quá, Ninh Hoan Tâm muốn mở to mắt thế nhưng mí mắt nặng trịch, đầu lại đau cô cảm thấy toàn thân đều khó chịu.

" Cô ấy phát sốt rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện" là giọng nói của Tưởng Lệ Hành. Tiếp theo Ninh Hoan Tâm cảm giác được có người ôm mình lên. Lại là mùi thơm nhàn nhạt đó, cái này chính xác là mùi trên người của Tưởng Lệ Hành.

Ninh Hoan Tâm mơ mơ màng màng bị Tưởng Lệ Hành ôm vào trong xe. Một đường xóc nảy, rốt cuộc Ninh Hoan Tâm cũng lấy lại được một chút sức lực, từ từ mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là Tưởng Lệ Hành đang chuyên tâm lái xe phía trước.

" Tưởng..."

Ninh Hoan Tâm giọng nói khàn khàn, cuống họng vô cùng đau đớn giống như bị lửa thiêu đốt qua.

" Đừng nói chuyện, trước hãy uống một ngụm nước đã, bên cạnh cô có để một chai nước." Tưởng Lệ Hành nhìn thấy Ninh Hoan Tâm lập tức ôn hòa dặn dò một câu, cô tiện tay sờ một cái quả thật mò được một chai nước khoáng, Ninh Hoan Tâm lập tức mở nắp ra uống liền một ngụm nước lớn, cuống họng cảm thấy tốt hơn nhiều.

Từ nhỏ thể chất của Ninh Hoan Tâm đã đặc biệt tốt, khi cô có ký ức đến bây giờ chưa từng sinh bệnh đến nổi phải đi đến bệnh viên, có chăng đi nữa là do những lúc bị thương bên ngoài do tai nạn hoặc là...bị ba cô đánh, khụ khụ.Cảm giác bị bệnh rất khó chịu, rất kỳ quái a!

Ninh Hoan Tâm theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, cô vậy mà lại thấy được đầu bên kia sông---

" Dừng xe!"

Ninh Hoan Tâm bỗng nhiên hét to một tiếng, Tưởng Lệ Hành bị cô hét giật nãy mình, lập tức một cước đạp mạnh chân phanh, lốp xe ma xát với mặt đường để lại một vệt thật dài.

Xe cuối cùng cũng dừng lại, Tưởng Lệ Hành không hiểu nhìn Ninh Hoan Tâm " Cô sao thế?"

" Chúng ta tại sao lại đến đây? Có phải tôi lại đang nằm mơ không ?" Ninh Hoan Tâm vừa nói vừa nhéo mình một cái.

Đau quá!

Không phải là mơ sao?

Lúc này Tưởng Lệ Hành nhìn về phía cửa sổ mặt biến sắc một chút nói: " Tôi nhớ là đã đi theo chỉ đường đến huyện rồi! Vì sao lại tới chổ này!"

Đây là con đường bọn hắn và Trương Diễm đã đi hôm qua, cách đó không xa chính là đầu bên kia sông.

" Anh thấy được không?" Ninh Hoan Tâm vội vàng hỏi một câu.

" Thấy cái gì? Đầu kia sông sao?" Tưởng Lệ Hành hồ nghi nhìn cô, hắn cảm thấy bây giờ trạng thái của Ninh Hoan Tâm không tốt lắm, giống như là hôm qua vậy...

" Phanh"

Lúc này Ninh Hoan Tâm đã nhảy xuống xe nhanh nhẹn đóng cửa lại.

Cô nhìn thấy!

Tụ tập bên bờ sông vô số thôn dân! Những thôn dân đó đều mặc áo choàng màu đen, biểu lộ thành kính.

Bọn họ hình như đang cử hành một nghi thức nào đó, mà bây giờ bên bờ sông có hai thiếu nữ đang ngồi tóc xõa qua vai, cùng với những thôn dân còn lại khác biệt đó chính là hai thiếu nữ này lại mặc trường bào màu trắng.

Là các cô ấy, Ninh Hoan Tâm lập tức nhận ra họ chính là hai cô gái hôm qua cô nhìn thấy hình bóng dưới mặt nước phản chiếu.

Chỉ là lúc này cô cảm nhận rõ ràng hơn nổi sợ của họ.

Bị nhiều người vây quanh như vậy, hai người thiếu nữ không còn cách nào khác mà phải nắm chặt tay nhau.

Hai thiếu nữ nọ là....

Lần này Ninh Hoan Tâm đã thấy rõ được mặt của họ. Hại người nọ thế mà lại tương tự nhau, thoạt nhìn là một đôi chị em.

Nhìn rất quen mắt. Ninh Hoan Tâm theo suy nghĩ mà tiến về phía trước vài bước, cô cảm thấy hai thiếu nữ này rất đổi quen thuộc, đó là...

Dì Trương!

Trong hai người họ thế mà lại có một người là bà chủ của Tứ hợp viện, dì Trương.

***thỏ nâu***^_^