Lời của Bạch Hồ khiến tôi sửng sốt, theo bản năng cảm thấy ớn lạnh sau lưng, đúng lúc quay đầu lại thì trông thấy Mộc Trát cũng nở nụ cười quỷ dị giống như cô gái người Miêu kia, lúc này trong lòng tôi cảm thấy không ổn, lạnh giọng mở miệng hỏi Mộc Trát: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Mộc Trát nhìn tôi: "Không ngờ sẽ phát sinh sự cố ở nơi này, tuy rằng ngoài dự tính nhưng dù sao cũng đạt được mục đích, cùng ta đi gặp một người."
"Ngươi là ai!" Tôi nhìn Mộc Trát, giọng lạnh băng lặp lại.
"Chờ một lát cậu sẽ biết thôi!" Mộc Trát rút khẩu súng từ hông ra chĩa về phía tôi mở miệng nói: "Chẳng qua là không nghĩ rằng Giang Lưu trong truyền thuyết cũng chỉ có như vậy, lại có thể dễ dàng bị người ta bắt làm tù binh."
Không chờ Mộc Trát nói thêm, một chiếc suv gào thét vọt tới chỗ chúng tôi, cô gái người Miêu bỗng kêu một tiếng cẩn thận, Mộc Trát còn chưa kịp phản ứng, chiếc suv đã trực tiếp đâm vào khi hắn đang chĩa súng về phía tôi.
Chiếc suv chạy tốc độ cao lao thẳng tới khiến Mộc Trát bay ra ngoài, giống như xé gió, vẻ đẹp bạo lực trong nháy mắt này được biểu hiện tinh tế.
Tôi ngẩn người, khi lần nữa quay đầu lại nhìn về phía người đàn bà người Miêu đó, cô ta đã chạy mất, lúc này cửa xe việt dã mở ra, một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn từ trên xe bước xuống, người này đeo một cặp kính mát, dáng vẻ lười nhác. Trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông này tôi bỗng có một cảm giác quen thuộc, như đã gặp hắn ở nơi nào vậy.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại phát hiện mình không nhớ gì cả, lúc này hắn lấy điện thoại từ trong tay tôi, một bên ngoáy mũi, một bên lười biếng mở miệng: "Bạch Hồ, anh cũng thật không đáng tin chút nào, nếu không phải tôi kịp thời chạy tới, e là Giang Lưu đã bị đám người Vĩnh Dạ kia mang đi rồi."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, tôi nhìn người đàn ông cơ bắp, lúc này mới nhớ ra mình là đã nhìn thấy hắn ở đâu, lúc trước tôi xông vào phòng của Bạch Hồ, nhìn thấy mấy bức ảnh chụp chung, trong đó có người đàn ông đeo kính mát, còn không phải là người đang đứng trước mặt này sao?
Nói xong hắn ta trực tiếp cúp điện thoại, nhằm phía tôi hùng hổ nói: "Thật đúng là làm bậy. Anh không có não sao? Như vậy cũng tin? Không biết nghi ngờ người khác sao?"
Sau khi nghe được hai chữ làm bậy từ miệng anh ta nói ra, tinh thần tôi lập tức hoảng hốt, tôi nhớ tới Giang Tiểu Thơ, câu cửa miệng cô ấy hay nói chính là "làm bừa...
Cho nên tôi lập tức đứng đó yên lặng.
Hắn ta thấy tôi không nói lời nào, còn tưởng rằng do tôi thấy áy náy, cũng có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, mở miệng nói: "Được rồi, cũng không trách anh. Ai biết đám người Vĩnh Dạ kia lại phản ứng nhanh như vậy, một phần cũng là do tôi, mặc dù không phải lần đầu gặp mặt, nhưng anh cũng cần phải biết tên tôi, tôi họ Trần, tên Phá Quân, anh cứ gọi Phá Quân là được rồi."
Tôi ngơ ngác gật đầu. "Nếu đây là Mộc Trát giả, vậy rốt cuộc lần này tôi tới là để làm gì?"
"Nói chính xác. Mộc Trát đó dù là giả nhưng chuyện này lại là thật. Mộc gia trại thật sự có xảy ra chuyện như vậy, người trốn ra được cũng chính là Mộc Trát, nhưng Mộc Trát đó giờ còn ở sân bay, chìa khóa mở ra Đông Ba thần quốc chính là ở nơi này." Trần Phá Quân mở miệng nói.
Tôi ngơ ngẩn, còn chưa kịp nói gì, Trần Phá Quân liền tiếp tục mở miệng: "Tôi có gắn máy nghe lén trên người anh, nếu không anh nghĩ tôi có thể chạy tới đây nhanh như vậy sao?"
Lúc này trông tôi thật ngốc, chỉ thấy Trần Phá Quân chìa tay ra gỡ nút cài trên cố áo tôi xuống. "Xem ra mặc dù Bạch Hồ này không nói nhiều nhưng làm việc vẫn đủ nghiêm túc, nếu không có hắn thì lần này anh xác định rồi."
Bị Trần Phá Quân nói như vậy, lúc này tôi mới hiểu ra, thì ra người của Vĩnh Dạ muốn biết trước đó Bạch Hồ nói với tôi chuyện gì, cho nên đem nguyên câu chuyện không thiếu một điểm nói với tôi.
Nhưng sự chú ý của tôi rất nhanh liền chuyển đến Đông Ba thần quốc từ miệng Trần Phá Quân nói ra, mà mới vừa rồi tôi cũng từ Mộc Trát biết được sự tồn tại của Đông Ba thần quốc này, vội vàng mở miệng dò hỏi: "Đông Ba thần quốc này thật sự có tồn tại sao?"
"Dĩ nhiên là có, nhiều người như vậy luôn vô cớ biến mất, trước tôi, Bạch Hồ, còn có..." Nói được một nửa Trần Phá Quân nhìn tôi một cái, mở miệng nói: "Đam mê cả đời của tôi chính là phải tìm được Đông Ba thần quốc, chỉ là lần trước đi Ngọc Long Tuyết Sơn quả thật đã tìm thấy cửa vào, nhưng lại không có chìa khóa, cuối cùng mới quay trở về."
"Chìa khóa đó là gì?" Tôi tiếp tục dò hỏi.
"Không phải anh cũng nghe Mộc Trát kể lại chuyện đó sao? Chính là ngọc Lam Trần đó." Trần Phá Quân nói liền một hơi, sau đó nhìn tôi như một kẻ ngốc. "Tôi nói này, đầu óc anh cũng chậm chạp quá rồi đó."
Tôi bĩu môi, không muốn nói gì với Trần Phá Quân, coi như đã hiểu được, Trần Phá Quân có bản lĩnh gì thì không biết, nhưng phương diện tổn thương người khác này, hắn nhận thứ hai, tôi đoán, cũng chỉ có thầy Quách Đức Cương dám nhận đệ nhất.
"Ngọc Lam Trần này không phải ở trong tay Mộc Trát hay sao?" Tôi mở miệng nghi ngờ hỏi.
"Hắn vì muốn giữ mạng đã sớm đem ngọc Lam Trần giao cho chúng ta rồi, bây giờ đang ở trong tay Bạch Hồ, còn cái giá mà chúng ta phải trả để có được ngọc Lam Trần này cũng khá cao, chính là giúp hắn giải quyết nguy cơ Mộc gia trại lần này." Trần Phá Quân nói.
Nghe hắn nói xong, lúc này tôi mới gật đầu một cái nói: "Phệ tâm cổ kia rốt cuộc là thứ gì? Tôi nghe Hoàng lão bà kia nói không rõ lắm."
"Nói tới cái này, trước hết anh ăn chút gì đi, nếu không ngay cả mạng cũng không còn đó." Trần Phá Quân vừa nói vừa cầm trong tay ra mấy viên thuốc.
Tôi nhìn thuốc trong tay anh ta không khỏi nhíu mày liền hỏi: "Đây là thuốc gì?"
"Thuốc diệt trùng!" Trần Phá Quân toét miệng cười, không chờ tôi kịp phản ứng đã trực tiếp đè tôi lại, cầm hai viên thuốc nhét vào trong miệng, khiến tôi ừng ực hai cái liền nuốt xuống.
"Anh điên rồi à, thuốc diệt trùng mà dám cho người khác uống lung tung!" Sau khi uống thuốc tôi luống cuống, vội vàng hướng phía Trần Phá Quân hét lên một câu.
Trần Phá Quân làm như không có gì vậy, chỉ khoanh tay cười hì hì nhìn tôi, ánh mắt như có ẩn ý gì đó.
Rất nhanh, tôi cảm giác bụng mình vô cùng đau đớn, giống như có thứ gì đang khuấy đảo bên trong.
"Nhìn đi, thuốc anh cho tôi uống có vấn đề!" Tôi liếc Trần Phá Quân một cái, chạy nhanh qua một bên chuẩn bị móc cổ họng để nôn thuốc trong bụng ra ngoài.
Nhưng Trần Phá Quân lại nhìn tôi nói: "Lát nữa đừng có tới tìm tôi xin thuốc đấy nhé."
"Có quỷ mới tìm anh!" Tôi liếc qua anh ta rồi vội vàng chạy đi, móc cổ họng vài cái liền nôn ra ngoài.
Thuốc này không ói không sao, nhưng đã ói ra liền khiến người ta sợ đến xanh mặt, bởi vì thứ tôi phun ra là hàng trăm con giòi ước chừng khoảng ba mươi, bốn mươi xăng ti mét, không có con nào ngắn hơn ngón tay cả!
Sau khi bị nôn ra ngoài chúng không ngừng lăn lộn trên đất, không bao lâu sau thì chết hết.
Tôi lại nôn một chập nữa nhưng lại phát hiện không nôn ra được gì, lúc này tôi luống cuống, luôn cảm giác dường như trong bụng mình còn rất nhiều giòi, vội chạy đi muốn tìm Trần Phá Quân hỏi xem có còn thuốc diệt trùng hay không, nhưng thấy khuôn mặt đầy vẻ thản nhiên kia tôi nhớ tới lời mình vừa nói, có quỷ mới muốn uống thuốc của anh ta.
Bây giờ mới qua năm phút mà đã tự vả vào mặt mình, thật là quá mất thể diện đi.
Cũng may Trần Phá Quân lập tức nói: "Thứ gì nên ói anh cũng ói ra cả rồi, ăn nữa cũng không có hiệu quả, nhưng quả thật anh cũng lớn gan đấy, cái gì cũng không biết mà dám đi vào Hắc Miêu trại, đúng là không sợ chết!"
"Đó là Hắc Miêu trại?" Tôi sửng sốt hỏi lại.
"Phí lời. Vĩnh Dạ với Hắc Miêu trại nhất định có liên quan, để khống chế người, nói dối lừa anh đi Hắc Miêu trại cũng không phải việc gì khó, dù sao với trí thông minh của anh, gạt bán trẻ con còn khó hơn một chút." Năng lực sát thương của Trần Phá Quân lại trỗi dậy rồi.
Tôi bị hắn nói tới đỏ mặt tía tai, đúng như hắn nói, hành động của tôi hôm nay quả thật là quá ngu ngốc.
Chờ sau khi nôn xong, tôi cũng lên tiếng: "Không có lý nào. Tôi không nhớ việc Hoàng lão bà hạ độc tôi, bà ta chẳng qua là nói với tôi mấy câu, còn lại không có làm gì khác."
Trần Phá Quân cười một tiếng, không nói gì, tôi cũng thấy vấn đề này quả thực mình rất lờ mờ, ngay cả Trần Phá Quân cũng lười châm chọc tiếp, người hoàn toàn không hiểu gì về trùng độc như tôi, muốn hạ độc mà tôi không biết quả thật là quá đơn giản.
Lúc này Trần Phá Quân đã đi tới chỗ người mà bị hắn đâm vào, bởi vì tốc độ xe chạy quá nhanh, người bị đâm cũng chảy nhiều máu, nhìn qua có vẻ không sống nổi nữa.
Trần Phá Quân đi thẳng tới trực tiếp bẻ gãy cổ hắn, sau đó nói: "Bọn người Vĩnh Dạ này thật là lũ ruồi tự đắc phiền phức, đi đến chỗ nào cũng có đám chó má này, chẳng nhẽ lại đúng như lời Bạch Hồ suy đoán, trong Vĩnh Dạ có người nào đó sắp chết, cho nên toàn bộ người của Vĩnh Dạ cũng tìm phương pháp trường sinh?"
Tôi không biết Trần Phá Quân đang nói gì, mặc dù trong mấy tháng này cũng hiểu một chút về Vĩnh Dạ, nhưng vẻn vẹn chỉ giới hạn biết được đó là một tổ chức khổng lồ thôi.
"Xem ra người cần đến đã đến, chuẩn bị một chút, chúng ta vào trại." Trần Phá Quân nhìn phía sau một chút nói.
Tôi quay đầu lại nhìn xuống, đúng lúc thấy một chiếc xe hướng chúng tôi bên này chạy tới, hình dáng của người trong xe có vẻ giống Mộc Trát giả khi nãy. Chờ người bên trong đi ra tôi mới thật sự bối rối, bởi vì người đi ra chính là Mộc Trát.
Người này, sao có thể giống nhau như đúc vậy?
Nhưng rất nhanh tôi nhớ tới trước kia cũng có người ngụy trang thành Giang Tiểu Thơ vậy, trong lòng liền bỏ qua thắc mắc, hiển nhiên người của Vĩnh Dạ có thủ đoạn để xử lý những vấn đề thế này.
Mộc Trát xuống xe, thấy người nằm trên mặt đất có dáng dấp giống mình như đúc, sắc mặt cũng không tốt lắm, mở miệng muốn nói gì nhưng cuối cùng lại thôi. Sau khi ba người chúng tôi tụ tập liền đi vào bên trong trại, sau khi vào trong, tôi để ý bên trong trại căn bản là không có người nào, khiến tôi cũng có chút bất ngờ.
"Tản ra tìm một chút, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, người bên trong trại chắc cũng tránh tụ tập lại một chỗ, rất khó tìm được, cũng không biết rốt cuộc chỗ này đã xảy ra chuyện gì." Trần Phá Quân nói.
Tôi gật đầu, cùng Mộc Trát làm một nhóm. Trần Phá Quân đi một mình, bắt đầu tìm kiếm người bên trong trại, tìm một hồi, quả nhiên tôi đã tìm thấy bọn họ trong một căn nhà đất tương đối lớn, khoảng chừng hai mươi người còn may mắn sống sót rúm ró ở trong một căn nhà nhỏ, ai nấy sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy, sau khi thấy tôi và Mộc Trát đi tới, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt hoảng sợ.
Tôi sững lại, mở miệng dùng giọng điềm đạm nói: "Chúng tôi tới cứu mọi người, tất cả chỉ có từng này người sao?"
Sau khi tôi thốt ra những lời này, bọn họ không những không bớt cảnh giác, ngược lại càng hoảng sợ nhìn chúng tôi, thậm chí mấy người ở phía trong còn định cầm vũ khí lên.
Thấy tình cảnh này, không biết tại sao tôi chợt nhớ tới lúc ở thôn Giang Kỵ, dáng vẻ những của người thôn Giang Kỵ khi cầm vũ khí, một cảm giác u ám từ trong lòng tản ra.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã đặt trên vai, tôi quay đầu lại nhìn, là Trần Phá Quân, cảm giác vừa xuất hiện khi nãy cũng tan đi.
"Lúc trước nghe Bạch Hồ nói tôi còn chưa cảm thấy gì, bây giờ mới thấy mọi chuyện có vẻ không đơn giản như tôi tưởng, chuyện đó đối với anh ảnh hưởng quá lớn, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ hoàn toàn biến thành một người máy, một người máy không có nhận thức." Trần Phá Quân vẻ mặt thành thật nhìn tôi.
Tôi chỉ nhẹ giọng cười một tiếng, không nói gì với anh ta, anh ta dù sao cũng không phải là tôi, sẽ không biết được cảm giác đó như thế nào, nếu như biến thành một người máy không còn nhận thức đúng như lời Giang Tiểu Thơ nói, tôi căn bản cũng sẽ không để ý.
Lúc này Mộc Trát vừa tới nơi, dùng một loại ngôn ngữ tôi không hiểu xì xào nói nhanh một tràng, sau khi hắn nói xong, những người dân kia mới thoáng giảm bớt sự phòng bị một chút.
Tôi nhìn bọn họ một cái, cau mày hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao bọn họ thấy chúng ta lại phản ứng như vậy?"
Mộc Trát cũng mở miệng hỏi thăm, qua một lúc lâu mới quay đầu lại đứng lên nói với tôi: "Những ngày qua bọn họ căn bản không dám tin tưởng bất kỳ ai, họ chỉ có thể tin tưởng vào chính bản thân mình."
Rất nhanh, Mộc Trát bắt đầu thuật lại, nghe một chút, tôi cũng không khỏi hít sâu một hơi, chuyện này cũng khá là quỷ dị, thật không biết những người bên trong trại này dùng tâm trạng thế nào có thể vượt qua nhiều ngày như vậy, cứ như vậy nhiều ngày liên tiếp còn chưa phát điên, cũng được coi là kỳ tích.
Nguyên nhân là do sau khi Mộc Trát dời đi, người bên trong trại cũng phát hiện, cửa ra của trại đã bị người khác lấp kín, bất kể bọn họ muốn đi ra ngoài từ cửa nào, cũng sẽ bị phát hiện và chặn lại.
Có khi là nữ cương thi, có khi là lão quan đã chết từ lâu, có lúc lại là Mộc Ha kẻ bị móc tim, tóm lại sau khi thử trốn chạy mấy lần, người trong trại đã từ bỏ ý định ra ngoài.
Vì bọn họ phát hiện, tất cả mọi người căn bản đều không thể đi ra khỏi nơi này.
Ngay khi người trong trại từ bỏ chống cự, sự tàn sát lại tràn tới...
Ngày thứ nhất, có một nhà mọi người đều biến mất, chính là nhà lão quan, chỉ còn lại một đứa trẻ tám tuổi, được tìm thấy bên trong ngăn tủ.
Từ miệng đứa trẻ kia biết được, ngày hôm đó lão quan trở lại, nói với người nhà là mình giả chết, vốn là chỉ muốn dọa bọn Mộc Ha một phen, không nghĩ rằng lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, khiến người nhà đi theo hắn.
Đứa trẻ kia không phải là người nhà lão quan, mà là con của một người bạn, ngày hôm đó vừa vặn tới nhà lão quan chơi, cảm thấy có gì đó không đúng, nên đã trốn vào trong ngăn tủ.
Lúc đó mọi người trong trại còn băn khoăn, bọn họ không biết cả nhà lão quan đi ra ngoài hay là thế nào, bởi vì lúc đó rõ ràng lão ta vẫn có ý thức, hổ dữ không ăn thịt con, lão ta làm sao có thể hại con cháu mình!
Ngày thứ hai, nhiều người biến mất hơn.
Người nhà lão quan kia trở lại, tìm đến những người quen biết nói rằng đã tìm được đường ra ngoài, tuyệt đối an toàn, nên dẫn theo không ít người đi, nhưng cũng có không ít người chọn ở lại.
Bên trong trại có gần nửa số người đã đi theo người nhà lão quan.
Toàn trại vắng đi không ít, số người còn lại thật ra trong lòng cũng băn khoăn. Bởi bọn họ một bên cảm thấy lão quan chết đi rồi sống lại quả thực có vấn đề, nhưng một bên lại thấy nhiều người đi như vậy, họ sợ mình sẽ mãi bị lưu lại ở cái nơi quỷ quái này.
Cho nên ngày thứ ba, khi những người đã đi từ ngày thứ hai lần nữa trở lại, những người vốn dĩ đã có chút lưỡng lự kia liền đi theo họ.
Cho tới lúc đó, bên trong trại đã có hơn nửa số người ra đi.
Những người còn sót lại luống cuống, họ không biết mình có phải do sợ hãi mà sẽ bị giam mãi ở chỗ này không.
Phá vỡ cục diện quỷ mị này chính là đêm hôm đó.
Một người đầy máu toàn thân chằng chịt vết thương từ ngoài trại kêu thảm chạy trở lại. Trên người hắn có đầy vết cào, cả người không còn chỗ nào không bị thương.
Người kia cố gắng để nói với mọi người một câu, ngàn vạn lần không nên đi ra ngoài, bọn họ đều không phải là người, sau đó cũng đã chết.
Nhưng lúc này người trong thôn đã không còn lại bao nhiêu, những người biết chuyện này đều sợ hãi choáng váng, lúc này bọn họ khẳng định lão quan đã chết rồi sống lại đó chắc chắn có vấn đề.
Cho nên ngày thứ tư, trước khi những người đi ra ngoài quay trở lại lần nữa, bọn họ đã chuẩn bị để khóa chúng ở bên ngoài, trước đó những người đi ra khoảng bảy tám chục người, nhưng bên ngoài chỉ còn lại không tới hai ba chục người, sau khi bị cản lại bọn chúng hướng phía trong trại hô.
"Tại sao nhốt chúng ta bên ngoài, cùng đi đi, chúng ta tìm được đường ra rồi!"
"Cùng đi đi!"
"Cùng đi đi!"
Người ở bên trong sau khi biết chuyện nào còn dám mở cửa, lúc này người bên ngoài cũng biết chắc chắn người bên trong không chịu đi ra, tất cả đều điên cuồng ở đó hầm hừ.
"Dựa vào cái gì, nếu phải chết mọi người cùng nhau chết! Dựa vào cái gì các ngươi còn sống, mà chúng ta phải chết!"
"Mở cửa, mau mở cửa ra!"
Âm thanh càng ngày càng pha tạp, cũng càng ngày càng cuồng loạn, trong bóng đêm kéo đến một nỗi kinh hoàng cùng máu tanh!