Chương 3: Biến mất

Tôi chạy theo, nhưng vừa chạy đến cửa đã không thấy bóng dáng của lão Triệu đâu nữa, không còn cách nào khác đành quay trở lại nhà, cùng lúc đó anh họ, thím và chị dâu cũng đi ra từ phòng của Tú Tú, vẽ mặt ủ rũ tái nhợt ngồi tại phòng khách, hiển nhiên việc vừa rồi đã dọa bọn họ kinh hồn bạt vía, mặt mũi ai nấy cũng đều trắng bệch như tờ giấy.

Đặc biệt là chị dâu, dùng hai tay ôm lấy đầu, lầm rầm khấn cầu Tú Tú đừng tìm đến mình, trong thâm tâm không có ý gì hết, nhìn vậy tôi liền thấy buồn cười, mới mấy hôm trước còn oán trách Tú Tú cơ mà, vừa mới vậy đã cầu xin lòng thương xót rồi? Nếu như tôi là Tú Tú, có muốn báo thù thì chắc chắn tìm đến chị ta đầu tiên.

"Chuyện này là thế nào, sao ông Triệu lại bỏ chạy như vậy?" Anh họ bình tĩnh lại hỏi.

Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng cũng đoán ra được bảy tám phần, nghĩ lại chắc lão Triệu đã biết được sự lợi hại của Tú Tú, bị cô ấy dọa đến bỏ chạy, vừa nghĩ tới đây lại cảm thấy hoảng hồn, vốn dĩ là không có chuyện gì, giờ bị lão Triệu làm ra thành thế này, khiến cho tôi cũng cảm thấy đáng sợ.

"Chuyện này phải làm sao đây, đều tại mấy đứa, đám cưới thì đám cưới, gây ra chuyện lớn như thế này!" thím lo lắng nói.

"Đồ đàn bà phá hoại!" Anh họ cũng sốt ruột, tát chị dâu một cái. "Nếu không phải tại cô thì mọi chuyện cũng không đến mức không thể thu xếp như bây giờ."

"Trách tôi? Anh trách tôi sao? Không phải là đám bạn chó má của anh gây ra chuyện à! Bây giờ anh còn đánh tôi nữa?" Chị ta bị anh họ tát cho một cái nên cũng tức giận liền mở miệng ra chửi rủa.

Mấy người có mặt tại đây chỉ có tôi là giữ được bình tĩnh, tôi biết ba người họ vì sợ hãi nên đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, sợ rằng Tú Tú sẽ tìm đến họ.

Tôi cười nhạt, cũng không biết vì sao đột nhiên lại nói ra một câu: "Bây giờ đẩy trách nhiệm cho nhau có tác dụng gì? Nếu Tú Tú thật sự muốn báo thù thì toàn bộ người trong thôn chúng ta đều không sống nổi, anh phải biết là tất cả mọi người trong thôn đều góp một tay che dấu chuyện này, một người cũng đừng mong thoát!"

Tôi vừa nói dứt câu, phía bên ngoài liền truyền đến một tiếng cười lạnh lẽo, từ rất xa, nghe giống như âm vọng từ trong núi, mấy người chúng tôi hoảng sợ, toàn thân nổi hết cả da gà.

"Tú Tú, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, bỏ qua cho tôi được không?" Chị dâu bị dọa đến quỳ sụp xuống không ngừng vái lạy.

Tôi cảm thấy cổ cứng đờ, phía sau là một luồng hơi lạnh buốt.

"Chắc chắn lão Triệu đã biết được điều gì đó, thế này đi, Giang Lưu, cậu đi tìm ông ta lần nữa, lần này hãy hỏi cho rõ xem có cách cứu giúp không." Anh họ lau mồ hôi, khẽ nói.

Tôi gật đầu, cách duy nhất đến giờ thật sự cũng chỉ có nước đi tìm lão Triệu hỏi cho ra nhẽ.

Lần này đi đường nhanh hơn rất nhiều, một là do tâm trí sợ hãi lo lắng, muốn nhanh chóng tìm ra lão Triệu, bước đi cũng nhanh hơn hẳn, hai là con đường núi này đã đi qua một lần rồi, cho nên cũng được coi là quen đường, không có gì trở ngại.

Lần nữa lên đến thị trấn, tôi đi một vòng nhưng không tìm thấy lão Triệu, đến cái sạp nhỏ của ông ta bày ra hồi trước cũng không còn, tôi liền tìm đến sạp bán bánh rán hoa quả bên cạnh hỏi thăm, châm một điếu thuốc cho chủ sạp, tôi hỏi: "Ông chủ, bên cạnh đây không phải có một lão thầy bói sao? Ông có biết nhà ông ta ở đâu không?"

"Cậu tìm lão Triệu à, cậu tìm tên giả thần giả thánh đó làm gì?" ông chủ sạp thấy tôi hỏi vậy có hơi khó hiểu.

"Không có gì, trước đây có tìm ông ta bói một quẻ, thấy cũng đúng nên giờ quay lại cảm ơn thôi mà?" Tôi cười rồi trả lời.

"Vậy cậu đến muộn rồi, lão Triệu đó hai ngày trước đã đi rồi, nếu cậu muốn đến cảm ơn thì đến nhà ông ta đi, nhà ông ta còn có một người em trai." Ông chủ sạp nói rồi vừa hay có khách tới vội vã đi tiếp khách.

Nói vậy làm cho tôi cảm thấy mông lung, gì mà lão Triệu đi rồi? Mới rồi tôi còn thấy ông ta mà?

Tôi không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nữa, cứ theo địa chỉ ông chủ sạp đưa cho đi về phía nhà lão Triệu, vừa đến cửa nhà lão Triệu tôi giật mình, nhà ông ta không to lắm, là một căn nhà bình thường, cũ nát, vừa nhìn là biết xây từ thế kỷ trước rồi.

Quan trọng là, cửa lớn treo đầy khăn trắng, trước cửa còn đặt một tấm ảnh đen trắng, trên tấm ảnh đó không phải là lão Triệu đấy sao?

Chuyện gì vậy? Tôi nhớ lại lời ông chủ sạp bánh chiên nói hồi nãy, nói lão Triệu đi rồi, không phải có ý là lão Triệu chết rồi đấy chứ!

Thế thì quá đáng sợ, không thể thể như thế, tôi vừa mới gặp lão Triệu mà, lúc nãy ông ta vẫn đang sống phây phây thì sao lại chết rồi?

Trong lúc tôi đang nghi hoặc thì từ trong nhà một người đàn ông mặc bộ đồ đạo sĩ màu vàng bước ra, anh ta thấy tôi đứng trước cửa, cũng ngây người một chút, rồi hỏi lại: "Cậu là?"

"Tôi đến tìm lão Triệu!" Tôi trả lời.

"À, anh ấy mất rồi, có chuyện gì cứ nói với tôi." Vị đạo sĩ đó trả lời. "Tôi là em trai anh ấy."

Trong lòng tôi đầy hồ nghi, nhưng lúc này cũng định thần lại, lão Triệu này đến tám phần là chưa chết, chắc là bị Tú Tú dọa sợ quá nên chạy về diễn kịch giả chết với ông chủ tiệm bánh và cậu em trai để lừa gạt tôi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không hợp lý, nếu không muốn ra tay thì không gặp tôi nữa là được rồi không phải sao? Cần gì phải phí công như này, hơn nữa xem ra cũng không phải mới bày trí, làm gì có ai có thể làm ra một tang lễ trong thời gian ngắn như thế này!

Tôi nôn nóng, liền đi về phía căn nhà, bước vào trong vừa hay thấy ngay một cỗ quan tài đặt ngay giữa phòng, vẫn còn chưa đậy nắp, tôi đi đến để nhìn, bên trong là lão Triệu nằm đó được đắp một chiếc chăn trắng, khuôn mặt cứng đơ, nhìn thế nào cũng là đã chết lâu rồi, tôi không tin, giở chiếc chăn lên sờ vào vùng tim của ông ta, vừa cho tay vào liền cảm nhận được hơi lạnh, cũng không có tiếng tim đập, đã chết thật rồi!

"Cậu làm gì vậy, có vấn đề à?" Nhìn thấy tôi như vậy, vị đạo sĩ kia nóng giận mắng tới tấp.

Tôi lầm rầm trong miệng. "Không thể nào, vừa rồi ông ấy còn xem quẻ cho tôi, làm thế nào mà vừa mới đây đã chết rồi!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Đột nhiên tôi nhớ lại, vừa rồi lúc ông ta chạy ra ngoài, tôi đuổi theo thì không thấy người đâu nữa, dù có chạy nhanh thế nào cũng không thể như vậy được, nhưng nếu đấy là linh hồn của lão Triệu, vậy thì có thể hiểu được rồi.

Vị đạo sĩ kia nghe tôi nói vậy, cũng không giận dữ nữa, hỏi lại: "Cậu nói là cậu vừa mới gặp anh trai tôi? Anh ấy mất hai ngày trước rồi!"

Tôi không trả lời lại, giống như phát điên đi ra ngoài, tâm trí rỗng tuếch, sự việc xảy ra trong thời gian ngắn như vậy thật khó tin, làm cho một kẻ vô thần như tôi cũng bị bối rối.

Ổn định lại tinh thần thì đã đi về đến thôn, lúc này mới nhận ra vị đạo sĩ kia cũng đi theo, vừa đến đầu thôn, sắc mặt đạo sĩ liền đổi sang xanh lét, nói rằng: "Thôn này tôi không vào nữa, cậu hãy truyền lại câu này"

"Câu gì cơ?" trong chốc lát tôi vẫn không hiểu chuyện gì, vội vàng hỏi lại.

"Nếu muốn giữ mạng sống, toàn bộ người trong thôn phải chuẩn bị chạy đi, quá ba ngày sẽ không thể thoát khỏi vùng đất ma quỷ này nữa." Vị đạo sĩ nói xong câu liền bỏ đi.

Tôi thấy dường như anh ta biết điều gì đó, trong lòng cũng không quản chuyện của lão Triệu nữa, vội giữ anh ta lại: "Rốt cuộc là chuyện gì, anh có thể nói rõ cho tôi hiểu được không!"

Vị đạo sĩ lắc đầu, vươn tay chỉ về phía núi sâu. "Không được nói".

Nhìn theo hướng tay chỉ của anh, tôi cũng phát hoảng, vị trí anh ta chỉ chẳng phải là chỗ núi chôn Tú Tú hay sao? Tôi định chạy lại hỏi thêm thì vị đạo sĩ đã đi rồi, có lôi kéo thế nào cũng không được, cuối cùng bị tôi bám phát bực mới nói: "Tôi không cứu được cậu, có thời gian rảnh rỗi nói chuyện với tôi thế này, chi bằng quay về thông báo cho người trong thôn mau chạy đi!"

Nói rồi cũng không thèm để ý tôi nữa, chạy như bay ra ngoài.

Tôi thất thần quay lại nhà anh họ, phát hiện phòng khách nhà anh họ rất đông người, so với lần trước đến thảo luận che dấu chuyện kia thì còn đông hơn, trừ trẻ con ra thì người trong thôn đều có mặt cả.

"Mau nói tình hình" thím kéo tôi lại, vội vàng hỏi chuyện.

Tôi không dám nhắc đến chuyện lão Triệu chết rồi, vì nhìn mặt mọi người ai cũng bị dọa chết khϊếp, tôi mà nói thêm một câu không biết sẽ suy sụp đến mức độ nào, "Lão Triệu nói là muốn giữ mạng sống, phải rời khỏi thôn, nếu còn ở lại đây, tất cả đều phải chết!"

"Rắc rối vậy sao? Rời đi? Nhà ông ở đây, bỏ đi là thế nào, tao thấy lão Triệu đấy cũng chẳng có tài cán gì, phán bừa, tao không tin loại tà ma đấy, con nhãi đấy có thể gϊếŧ sạch người trong thôn này sao? Để xem xem nó có thể giở trò gì!" Một lão trung niên nói, tôi nhận ra lão ta rồi, hôm ấy khi tôi vào cứu Tú Tú, đúng lúc thấy lão ta đang cởϊ qυầи tuột luốt, bảy tám phần chính lão ta là người ép bức Tú Tú, tôi cố giữ bình tĩnh siết chặt nắm đấm của mình!

Việc liên quan đến gia đình mình, mọi người trong thôn cũng bắt đầu phản đối, đều nói lão Triệu là đồ lừa bịp, kết lại chỉ một câu, không đi.

Bên ngoài nhà đất đắt đỏ bao nhiêu, rời khỏi thôn, cả thôn chúng tôi sẽ rơi vào cảnh không có nhà để về, không thể vì một câu nói của lão Triệu mà vứt bỏ chính nhà của mình.

Một đám người chửi bới rồi bỏ về, bị bọn họ nói như vậy, thím tôi cũng có chút tự tin, không sợ hãi như vừa nãy nữa, bà nói: "Dù sao ta cũng không đi, chúng ta đông người như vậy, kể cả thật sự có ma quỷ, cũng có thể diệt nó! Càng không nói đến chuyện không có!"

Tôi biết là bọn họ không tin, nhưng trong lòng tôi rối loạn, nếu đổi lại lúc trước, chắc chắn tôi sẽ giống như bọn họ, nhưng bây giờ không giống vậy, chính mắt tôi đã nhìn thấy lão Triệu chết rồi, chứng minh rằng ma quỷ thật sự có tồn tại!

Tôi nghĩ đến chuyện rời đi, suy tính tiếp theo sẽ tìm cơ hội lén bỏ đi, dù gì bố mẹ tôi cũng sớm đã chuyển lên thành phố ở, nhà cũ vứt đó đến tết cũng không về, lần này không vì đám cưới của anh họ, tôi cũng không đến cái nơi quái quỷ này!

Tôi nào biết rằng, vì tôi đắn đo nên đã lỡ mất cơ hội cuối cùng để rời khỏi vùng đất chết này!

Ngày hôm sau, tôi bị tiếng cãi nhau huyên náo làm cho tỉnh giấc, đi xuống nhà thì thấy một đám người đang không ngừng cãi nhau qua lại, cũng không biết là đang làm cái trò gì.

Tôi bước xuống nhà, liền nhìn thấy mặc dù mấy người đó đang gân cổ cãi nhau nhưng trong ánh mắt thì ngập tràn nỗi sợ hãi, nỗi sợ đó không thể là giả vờ được, vì chỉ có nỗi khϊếp sợ đến át phần hồn thì mới có ánh mắt như vậy!

Rất nhanh tôi đã biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Hôm qua lúc nói chuyện, mấy người hôm trước tham gia náo động phòng cảm thấy bứt rứt, chỗ chúng tôi có tục lệ nói rằng người sau khi chết xá© ŧᏂịŧ phải còn nguyên, như vậy linh hồn mới tồn tại, dễ đầu thai, cho nên chỗ chúng tôi người chết đều không hỏa táng, vì như thế sẽ bị hồn bay phách tán, mấy người đó tối qua đã tụ tập lại quyết định sáng sớm nay đi đào lại xác Tú Tú lên để hỏa thiêu, nếu không đến lúc âm hồn thực sự không tiêu tan được thì phiền phức.

Nhưng nào ai biết, tìm được đến nơi chôn Tú Tú, cả đám người dùng cuốc để đào bới, rồi đào lên được đống bùn lẫn máu!

Chỗ bùn đó hôi tanh nồng nặc, ngửi thôi là khiến người ta buồn nôn, đến khi đào xong, bọn họ đều chết lặng, bên trong làm gì còn xác của Tú Tú, ngoại trừ đống bùn lẫn máu tanh ra đến cả bóng ma cũng không còn.