- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Địa Ngục Trần Gian
- Chương 127: Thẩm vấn
Địa Ngục Trần Gian
Chương 127: Thẩm vấn
Sáng ngày hôm sau thức dậy, tôi đã có thể tự do di chuyển, tuy vẫn chưa thể vận động mạnh, nhưng cũng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, dù sao hôm qua ngay cả tay tôi cũng không nhấc lên được, hôm nay ít nhất có thể tự mình đứng lên được rồi.
Khi tôi đang đi lại trong phòng thì Long Linh sư tỷ đến, tỷ ấy nhìn tôi một cái, mở miệng như muốn nói gì, nhưng lại cúi đầu không lên tiếng.
Tôi biết là tỷ ấy muốn nói gì, bèn cười nhạt một tiếng: "Đám người Huyền Môn sắp đến phải không?"
"Ừ." Long Linh sư tỷ mở miệng nói: "Ngọc Dương sư thúc bảo đệ đi Hổ Phong."
"Chỉ có tỷ đến gọi đệ phải không?" Tôi mở miệng nói.
"Còn có ta." Lúc này Trương Long Kiếm cũng từ ngoài đi vào.
"Vậy thì đúng rồi." Tôi nhún vai: "Dù sao cũng không thể để ta chạy được, phải có người đến trông chừng chứ."
Trương Long Kiếm có vẻ hơi xấu hổ. Dù sao chúng tôi cũng coi như từng kề vai chiến đấu với nhau.
Lúc này Long Linh sư tỷ nhìn tôi nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta tin tưởng đệ, đệ không phải loại người như vậy, họ sẽ không đối xử với đệ như vậy."
"Nếu người khác cũng nghĩ vậy thì tốt quá." Tôi mím môi, lạnh nhạt đi ra ngoài.
Hai người Long Linh sư tỷ và Trương Long Kiếm đi theo phía sau tôi.
Vì thân thể đại sư huynh vẫn cần phải tĩnh dưỡng, nên chỉ có thể tiễn tôi đến cửa.
Trên đường đi, tôi suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy giờ phút này, mình không kém phạm nhân sắp lên pháp trường là mấy, một đoạn đường này, sợ là đoạn đường yên ổn cuối cùng của tôi.
Tôi chua xót cười một tiếng, lúc này Trương Long Kiếm mở miệng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, hai ngày nay, sư phụ ta vẫn luôn suy nghĩ phải cứu ngươi như thế nào."
"Nhưng ông dù sao cũng là người đứng đầu Trương gia, ta hiểu rõ, có một số việc, ông cũng không làm chủ được, chuyện ông phải suy tính có rất nhiều, không thể treo cổ trên một thân cây được." Tôi mím môi, thực ra đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Nói thật, trong lòng cũng đã thoải mái hơn, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi, tôi đã từng nếm mùi vị này rồi không phải sao?
Cứ đi như vậy, tôi đột nhiên dừng bước, có cảm giác, Long Hổ sơn hôm nay không giống ngày xưa nữa.
"Sao vậy?" Trương Long Kiếm quay đầu nghi hoặc hỏi.
"Không có việc gì." Tôi nhếch miệng, tiếp tục đi.
Đợi tôi đến chính điện của Hổ Phong thì đã là giữa trưa. Khi đến cửa, Trương Long Kiếm mở miệng nói với tôi: "Người Huyền Môn bên kia phải gần tối mới đến, đến sớm là vì sư phụ có chuyện muốn nói với ngươi."
Tôi ngơ ngẩn, Ngọc Dương sư thúc có gì muốn nói với tôi sao?
Tôi hít sâu một hơi, đẩy cánh cửa gỗ của đại điện, một mùi hương từ trong phòng bay ra, là mùi hương an thần, tôi bỗng nhiên nhớ đến hương an thần mà Ngọc Dương sư thúc đã cho tôi khi ở Hoa Sơn.
Nhớ lại rất nhiều rất nhiều, Ngọc Dương sư thúc, thật ra rất quan tâm đến tôi, tuy bình thường ông luôn bày ra bộ dạng không chào đón tôi, nhưng những ngày gần đây, nghe đại sư huynh nói, người vẫn luôn bênh vực cho tôi cũng chỉ có Ngọc Dương sư thúc!
Tôi đi vào, trong đại điện chỉ có một mình Ngọc Dương sư thúc, chỉ qua mấy ngày không gặp, tôi cảm thấy tóc mai của ông đã bạc thêm vài sợi, nghĩ lại thì những ngày gần đây, ông hẳn rất khó chịu, đầu tiên là một Diệp Kiếm Nhất, hiện tại lại có một người là tôi khiến ông phải phiền lòng.
"Ngươi đến rồi?" Ngọc Dương sư thúc liếc nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng mở miệng cười nói.
Tôi gật nhẹ đầu.
"Thắp một nén nhang cho sư phụ và sư huynh Long Ấn của ngươi đi." Ngọc Dương sư thúc mở miệng.
Tôi gật đầu.
Nhắc đến mới nói, tôi còn chưa thắp hương cho Long Ấn sư huynh.
Sau khi cầm nén hương mà Ngọc Hương sư thúc đưa cho, tôi vái hai cái, trong lòng có cảm giác rất khó chịu, mấy ngày trước, người mà tôi đã từng coi như kẻ thù, giờ phút này, đang yên lặng nằm đó, mà tôi, lại thành tâm thành ý thắp hương.
"Ngươi không kém Long Ấn sư huynh của ngươi bao nhiêu, thậm chí, Trương gia chúng ta có thể khôi phục lại trong tay ngươi hay không cũng khó nói." Ngọc Dương sư thúc bỗng nhiên mở miệng nói.
Tôi trầm mặc không nói, chỉ quỳ đó, thấy bài vị của sư phụ và Long Ấn sư huynh, trong lòng mờ mịt.
"Nói thật, ta rất có lỗi với sư phụ ngươi, khi ông ấy ra đi, đã nói, muốn ta phải bảo vệ ngươi thật tốt, còn có Long Ấn sư huynh của ngươi, kết quả cuối cùng, cả hai người ta đều không bảo vệ được." Ngọc Dương sư thúc tiếp tục mở miệng nói.
Tôi loáng thoáng cảm giác được gì đó. Trong lòng lộp bộp một tiếng, tuy đã sớm có chuẩn bị tâm tý, nhưng chuyện đến mức này, vẫn không nhịn được thấy khó chịu.
Người cũng không phải công cụ, sao lại không có cảm xúc?
Cũng không biết qua bao lâu, Ngọc Dương sư thúc lúc này mới thở dài một hơi, mở miệng nói: "Tuy ta rất không muốn, nhưng vẫn phải nói với ngươi. Nếu chuyện này thật sự phải đi đến bước đó, đừng trách ta."
Tôi trầm mặc.
Vẫn là bỏ rơi tôi, cuối cùng, tôi vẫn không thể nào hòa nhập vào Trương gia.
Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình tôi ngu ngốc tự cho mình là người Trương gia, còn bọn họ, vẫn luôn coi thường tôi. Cho dù khi ở Hoa Sơn, nhiều người kêu gào cỗ vũ tôi như vậy, cùng lắm cũng chỉ vì thực lực của tôi mạnh mẽ mà thôi.
Tôi từ đầu đến cuối cũng chỉ là người ngoài, hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Không biết vì sao, tôi chợt nhớ đến Long Ấn sư huynh, có lẽ hắn cũng cảm thấy như vậy, cho nên mới chọn đến Vĩnh Dạ làm nội gián, ít nhất đến Vĩnh Dạ, xung quanh chỉ có một mình hắn là người Trương gia, không cảm giác được tâm trạng của người khác, dù tự mình bỏ mạng cũng dễ dàng hơn một chút.
Không giống như tôi, bây giờ ngay cả tự lừa gạt mình cũng không được.
Lời của Ngọc Dương sư thúc giống như một lưỡi lê sắc nhọn, triệt để đập nát tất cả ảo tưởng của tôi, sự thực tàn nhẫn, nhìn thấy mà giật mình.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Ngọc Dương sư thúc, mở miệng nói: "Sư thúc, ta muốn hỏi người một vấn đề."
"Việc gì?" Ngọc Dương sư thúc mở miệng nói.
"Ta hy vọng người thành thật trả lời." Tôi hít sâu một hơi, mở miệng dò hỏi.
"Được, ta sẽ thành thật trả lời." Ngọc Dương sư thúc mở miệng nói.
Tôi trầm mặc một lúc, nở nụ cười: "Từ đầu đến cuối, cho tới bây giờ, người có từng coi ta là người Trương gia không? Ta nói đây không phải chỉ cái danh hờ kia, mà là người Trương gia chân chính!"
Ngọc Dương sư thúc giật mình, trầm mặc đứng đó không nói.
Nhìn dáng vẻ của Ngọc Dương sư thúc, tôi coi như đã nhận được câu trả lời mà mình muốn, cười tự giễu, quả nhiên như thế, từ đầu đến cuối, cũng chỉ có một mình tôi tự mình tưởng bở mà thôi. Cái gì mà Trương Long Tâm, trong mắt người Trương gia, tôi chính là Giang Lưu!
Trước đây như thế, hiện tại như thế, về sau cũng như vậy!
Tay tôi nắm chặt lấy đệm cói: "Ta biết rồi."
"Tình huống của ngươi rất đặc biệt, ta không biết nên trả lời ngươi như thế nào." Ngọc Dương sư thúc mở miệng nói.
"Ta biết." Tôi gật nhẹ đầu.
"Không. Ngươi không biết! Ngươi căn bản không biết!" Ngọc Dương sư thúc lúc này hơi kích động.
Nhìn dáng vẻ kích động của Ngọc Dương sư thúc, tôi đột nhiên hơi buồn cười, nhắm mắt lại không nói gì.
Cùng lúc đó, dưới chân núi Hổ Phong, có năm người đang đứng, năm người này lần lượt là Vương Kinh Long của Toàn Chân, Trương Khởi Hạc của Võ Đang, Liễu Phàm đại sư của Bồ Đề Môn, Vân Không đại sư của Lưu Ly Tự, Chu Tất Cổ của Tàng Địa Lạt Ma Phật.
Sau lưng họ, cũng có mấy cao thủ của các môn phái đi theo, Vương Kinh Long nhìn Hổ Phong cao cao tại thượng, hé miệng nhẹ giọng cười nói: "Không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy, lên Long Hổ Sơn lần nữa lại trong tình huống này."
"Quả thật hơi buồn cười, chỉ một tiểu tử mà có thể khiến năm đại trưởng môn chúng ta phải ra tay, cho dù hắn chết, cũng có thể lưu lại truyền kỳ hay rồi." Trương Khởi Hạc mở miệng đáp lại.
"A di đà phật, tiểu thí chủ bị ma quỷ ám, bần tăng không thể không phổ độ, vì thế lại động sát cơ, không nên." Vân Không đại sư chắp tay trước ngực, mở miệng nói.
Chu Tất Cổ thân mặc quần áo Lạt Ma, lạnh lùng nhìn Vân Không đại sư, mở miệng: "Cho nên ta ghét nhất là Phật Môn trung nguyên các ngươi, làm việc cũng thật dối trá, nhìn không ưa thì trực tiếp độ cho xong, ta chính là Phật, không cần quan tâm nhiều!"
Chỉ có Liễu Phàm đại sư của Bồ Đề Môn cười không nói gì, cặp mắt híp lại không biết là vẻ mặt gì.
"Được rồi, chào hỏi xong rồi, chúng ta lên đường thôi!" Vừa dứt lời, Vương Kinh Long nhanh chóng đi thẳng lên Hổ Phong.
"Vương chưởng môn ngược lại không đợi được nữa rồi, Phật Môn chúng ta cũng không thể rơi xuống thế yếu hơn người ta!" Vân Không đại sư cười ha ha, nhanh chóng theo vào.
Mấy người còn lại thấy thế, cũng đều đi theo, một dòng người lũ lượt kéo về phía đỉnh Hổ Phong.
Lúc này, người trong điện lớn cũng đã ngày càng nhiều, tôi thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, có Trương Long Hồng vẻ mặt mang theo tia giễu cợt, có ánh mắt khinh bỉ của mấy tên trưởng lão kia, có những đệ tử Trương gia một bộ dáng như chuyện không liên quan đến mình, vẻ mặt lạnh lùng ngước lên thật cao!
Rất nhiều, rất nhiều, vào lúc này, tôi dường như trong một ngày nhìn thấy hết hoa cỏ Trường An, nhìn thấy hết những thăng trầm của cuộc đời, chẳng qua Mạnh Giao Thị đường làm quan rộng mở vó ngựa phi nhanh, một ngày nhìn thấy hết hoa cỏ Trường An, đó là vui vẻ, còn tôi..
Tâm trạng thật khác biệt, có chút giễu cợt.
Nhìn từng gương mặt, nhiều dáng vẻ khác nhau, không biết vì sao, trong đầu tôi lại hiện lên tình cảnh lúc ở thôn Giang Kỵ.
Thì ra, đây chính là lòng người.
Thật sự là xấu xí vô cùng, giọng nói sang sảng từ ngoài cửa truyền vào: "Ngọc Dương chân nhân, mấy ngày không gặp, bần đạo đến làm phiền!"
"Bần đạo cũng thế, mong rằng Ngọc Dương chân nhân chớ ghét bỏ." Lại một giọng nói truyền đến.
Tiếng chào hỏi nối tiếp nhau, lòng tôi lạnh lẽo, biết rằng những kẻ đầu sỏ thật sự đã đến rồi, tôi nắm thật chặt nắm đấm của mình.
Thực ra hành vi của Trương gia còn khiến tôi có thể chấp nhận được, còn mấy kẻ Huyền Môn này đã thực sự chạm đến giới hạn của tôi rồi.
Đúng như lời Long Linh sư tỷ nói, có một số người không nhịn được khi thấy người khác tốt hơn mình, nếu không phải vì họ, làm sao tôi lại đến mức này!
Tôi hít sâu một hơi, cảm giác trái tim mình bắt đầu nhảy lên kịch liệt!
Giờ phút này, Ngọc Dương sư thúc cũng cười cười, tiến lên chào hỏi với mấy người kia, từ câu chuyện của bọn họ nghe ra được, Huyền Môn ngoại trừ Trương gia tất cả đã thất thủ ở ngoài Hoa Sơn.
Chưởng môn của năm phái đều đã tới đây.
Tôi cũng thật có thể diện, năm người này tùy tiện rung chân một cái, Huyền Môn đều có thể xuất hiện một cơn động đất!
"Xem ra Trương gia các ngươi thật không hổ là môn phái số một, cho dù là một yêu nghiệt, cũng cam lòng chữa trị, tốn không ít tiền vốn đi." Một giọng nói châm chọc truyền ra.
Tôi nghe được Ngọc Dương sư thúc cười lúng túng: "Có phải là yêu nghiệt hay không, tạm thời vẫn chưa có kết luận, mọi người cũng biết đấy, ai cũng chưa từng nhìn thấy yêu khí, nếu như vậy, tại sao lại khẳng định Long Tâm là gian tế do yêu nhân phái tới?"
"Cái này còn cần hỏi nhiều sao? Ngày đó khí tức tản ra chắc chắn là yêu khí, nếu không ngươi lại bảo hắn thả ra lần nữa, tất cả mọi người giám định một chút?" Một giọng nói khác vang lên.
"Cái này.." Ngọc Dương sư thúc trầm ngâm một chút: "Các vị hẳn cũng rõ ràng, Long Tâm hắn kinh mạch đứt đoạn, căn bản không đủ sức ngự khí, làm sao cho các vị giám định được?"
"Ai biết hắn có phải cảm thấy mình bị lộ hay không, cho nên giả vờ ra vẻ kinh mạch đứt đoạn, để che giấu quá khứ." Lúc này một giọng nói vang lên.
"Ngươi có ý gì, ngươi giả vờ kinh mạch đứt đoạn cho ta xem!" Long Linh sư tỷ cuối cùng cũng không nhịn được, đứng lên nói.
"Long Linh, im miệng!" Ngọc Dương sư thúc lạnh giọng quát.
Nói thật, nhìn thấy Long Linh sư tỷ dũng cảm đứng ra, trong lòng tôi thấy rất ấm áp.
Tên kia lại cười nói: "Ta tưởng là ai chứ, đây không phải là vị cô nương không minh bạch cùng cái tên mập bên Vĩnh Dạ kia sao? Sao lại căng thẳng như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng giống Trương Long Tâm, đều là gian tế còn sót lại của Yêu tộc?"
"Ta.." Long Linh sư tỷ còn định nói gì nhưng lại bị Ngọc Dương sư thúc liếc một cái, nói nhiều trước mặt những lão hồ ly này, sẽ chỉ càng khiến họ tìm được nhiều sơ hở hơn mà thôi.
Phải biết, lần này họ không phải đơn giản là đến làm khách, mà là đến để khởi binh hỏi tội, nói đơn giản một chút, chính là đến gây chuyện!
"Ta đương nhiên không bắt chước được dáng vẻ kinh mạch đứt đoạn, nhưng tiểu tử này thì khác, hắn có thể là dư nghiệt của Yêu tộc, Yêu tộc thần thông đến mức nào chúng ta không biết được." Tên đó lại cười nhẹ.
"Nếu hắn là Yêu tộc, ban đầu khi đánh nhau với Cao Thiên Vũ ở trận chung kết, chắc chắn sẽ không bị lộ!" Lúc này Long Chính sư huynh cũng đứng dậy, lớn tiếng mở miệng nói.
"Long Chính!" Hai mày Ngọc Dương sư thúc càng nhíu chặt hơn.
Nhưng Long Chính sư huynh chỉ cười cười, tiếp tục đi về phía trước: "Hắn cũng không phải người ngu, biết rõ Yêu tộc có thù sâu hận lớn với chúng ta, còn muốn để mình bị lộ ra ngoài?"
"Nói không chừng ôm may mắn trong lòng? Cảm thấy chúng ta đều chưa từng nhìn thấy yêu khí, không thể nhận ra được, quan trọng nhất là, hắn và Cao Thiên Vũ có giao ước đấu sống chết ba trận, nếu thua, yêu nghiệt này cũng phải chết, cuối cùng cũng không ẩn giấu được nữa, mới để lộ ra thực lực của mình."
"Long Tâm không phải Yêu tộc!" Long Chính sư huynh tiếp tục mở miệng nói.
Sau đó tôi nghe thấy người nói trước đó không nhịn được mở miệng: "Ngươi cút ngay cho ta, trưởng bối chúng ta đang nói chuyện, lúc nào đến lượt ngươi chen miệng vào!"
Lúc này tôi quay đầu đi, phát hiện người vẫn luôn bới móc nãy giờ kia đang mặc đạo bào Toàn Chân trên người. Tôi cười lạnh nói: "Phải hay không phải, trong lòng ta nắm chắc, tiền bối không cần nói nhiều."
"Vậy ngươi nói cho ta biết, yêu khí trên người ngươi, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi có phải gian tế của Yêu tộc phái tới không!" Lúc này, gã trung niên mặc đạo bào Toàn Chân kia bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một tiếng này giống như lập tức đánh nát ý thức của tôi.
Sau đó tôi phát hiện mắt mình ngày càng chìm sâu vào đôi mắt hắn, thân thể bắt đầu không thể tự kiềm chế được, dường như không phải thân thể của mình, mà chính là con rối trong tay hắn.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Địa Ngục Trần Gian
- Chương 127: Thẩm vấn