- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Địa Ngục Trần Gian
- Chương 12: Đường đêm
Địa Ngục Trần Gian
Chương 12: Đường đêm
Bàn tay vừa đặt lên vai, tôi giật thót, chút nữa thì kêu lên, nhưng rất nhanh bàn tay bịt chặt miệng tôi lại, tôi xoay đầu, nhìn thấy khuôn mặt sợ sệt của Giang Tiểu Thơ, tôi ngẩn người, cô ấy làm gì mà nhanh vậy đã quay lại rồi?
Giang Tiểu Thơ nhìn tôi, giống như ra hiệu cho tôi không được nói gì, tôi gật đầu, cô ấy mới bỏ tay xuống, tôi vội hỏi: "Sao rồi? Nhanh vậy đã quay lại rồi!"
Giang Tiểu Thơ nhìn xung quanh, hình như đang xác định thứ gì đó, một lúc sau mới nói với tôi "Xem ra trong một lúc cô ta chưa quay lại ngay."
Tôi ngây người, có phần không hiểu Giang Tiểu Thơ đang nói gì "Cô ta? Cô ta là ai?"
"Cái người dáng vẻ giống y hệt em đó." Giang Tiểu Thơ hít một hơi rồi trả lời.
Giờ thì tôi thật sự rối tung hết cả lên, gì mà giống y hệt cô ấy chứ?
"Anh không phát hiện ra sao? Em của chiều hôm nay và trước đây không giống nhau mà." Giang Tiểu Thơ nhìn tôi nói.
Bị Giang Tiểu Thơ nói như vậy, tôi hoảng loạn, hình như đúng là như vậy, từ chiều nay Giang Tiểu Thơ bắt đầu biến thành lãnh đạm, khiến cho tôi có cảm giác cô ấy biến thành một người khác.
Tôi nhíu mày, tình huống gì đây? Lẽ nào lại có đến hai Giang Tiểu Thơ?
"Em không biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì, nhưng anh cũng phải cẩn thận đấy." Giang Tiểu Thơ nói với tôi rồi định rời đi.
"Em định đi đâu?" bây giờ tôi cũng có phần hoang mang, nếu chuyện thật sự là như vậy thì Giang Tiểu Thơ vừa nãy dắt tôi lên núi với mục đích gì?
"Bà đã dặn em làm vài chuyện, em phải đi làm trước đã, em đến để cảnh báo cho anh, xem ra cô ta không có ý hại anh, nhưng anh vẫn phải cẩn thận đấy." Giang Tiểu Thơ nói rồi đi thẳng mất, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong ánh trăng.
Sau khi cô ấy đi rồi, tôi ngồi nghệt dưới đất, không biết nên làm gì, tôi mơ hồ cảm nhận được chuyện có phần không đúng, nhưng không thể nghĩ ra nổi đã sai ở đâu.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ mông lung, Giang Tiểu Thơ lại quay trở lại, trên tay cô ấy là một con gà rừng không biết bắt ở chỗ nào, trên vầng trán xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, xem ra để bắt được con gà rừng này cô ấy đã tốn không ít công sức.
Lúc trước không biết gì thì tốt rồi, nhưng giờ có nhìn Giang Tiểu Thơ thế nào tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, Giang Tiểu Thơ cũng chú ý đến biểu hiện lạ của tôi, quay đầu nhìn tôi rồi hỏi: "Anh sao vậy? Sao cảm thấy lạ lùng vậy? Vừa xảy ra chuyện gì à?"
Tôi ngẩn người ra, trong lòng nghĩ giờ không phải lúc thích hợp để chất vấn, tạm thời chưa biết được rốt cuộc cô ta muốn làm gì, không để lộ mình đã biết được thân phận của cô ta thì tốt hơn, tôi liền vội lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là lo lắng cho em, con gà rừng này để làm gì?"
"Đám âm binh mượn đường đó chắc là do thứ kia sắp đặt để ngáng đường chúng ta, gặp phải âm binh mượn đường nếu tùy tiện tiến vào chỉ làm tiêu tan nguyên khí của chính mình, nhẹ thì biến thành người thực vật, nặng thì đột tử tại chỗ, muốn giải quyết chuyện này phải gϊếŧ một con gà, dùng dương khí của gà để chống lại âm binh, cái vùng đất quỷ này đến người còn không có thì làm sao có thể mua được gà, không còn cách nào đành phải dùng gà rừng vậy." Giang Tiểu Thơ vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một con dao, rạch vào cổ con gà, rồi nói với tôi: "Anh đi bẻ một cành cây cứng cáp chút về đây."
Giờ vẫn chưa biết Giang Tiểu Thơ này có ý định gì, nhưng xem ra cô ta không hề có ý hại tôi, nên trong lòng tôi cũng có sẵn tính toán riêng, nhưng vẫn đi làm theo lời cô ta.
Tôi hái được một cành cây quay lại, Giang Tiểu Thơ lấy trong túi ra một sợi dây thừng, buộc con gà bị rạch nửa sống nửa chết lên trên cành cây rồi đưa cho tôi giơ lên: "Được rồi, giờ có thể đi được rồi."
Tôi gật đầu, giơ cành cây có buộc con gà lên hướng về phía đội quân đờ đẫn kia, nói cũng lạ, tôi giơ cành cây buộc con gà đi qua đó, đám quân nhân vốn dĩ đang đi đờ đẫn bỗng nhiên nhường đường cho chúng tôi!
Tôi thở phào, giơ cao cành cây tiến về phía trước, Giang Tiểu Thơ ở phía sau lưng nói với tôi: "Nhớ rõ, đừng quay đầu lại, quay đầu lại sẽ xảy ra chuyện lớn!"
Tôi gật đầu, lúc này Giang Tiểu Thơ dường như nhớ ra gì đó hỏi tôi: "Lúc nãy khi anh ở một mình có quay đầu lại không?"
Tôi sững người, tôi nhớ ra lúc ở dưới cái cây, khi Giang Tiểu Thơ kia vỗ vai tôi, thực sự tôi đã quay đầu lại rồi, nhưng tôi do dự một lúc rồi vội vàng lắc đầu: "Không có!"
"Vậy thì tốt, đi tiếp thôi!" Giang Tiểu Thơ cũng không nghi ngờ gì, tiếp tục bảo tôi đi về phía trước.
Trên đường đi tôi trầm ngâm suy nghĩ, tôi bắt đầu không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, lúc nãy tôi đã quay đầu lại rồi, lẽ nào Giang Tiểu Thơ kia là giả? Không thì tại sao lại rời đi một mình? Một cô gái bình thường trong đêm tối như này, lại còn có ma quỷ, lẽ nào một mình đi đường núi lại không sợ?
Nhưng lại nghĩ không thông, vì Giang Tiểu Thơ đang đi trước mặt tôi với Giang Tiểu Thơ trước đây tôi gặp rõ ràng không giống nhau, nói Giang Tiểu Thơ này là thật thì cũng không đúng.
Tôi hít sâu một hơi, chốc lát trở nên mơ màng, rốt cuộc chuyện này là sao, ai có thể cho tôi một câu trả lời!
Đi mãi đi mãi, trời đã tối hẳn rồi, vẻ âm u của rừng núi trong đêm tối lại càng đáng sợ, nếu như không còn có ánh trăng treo trên đầu thì thực sự đưa tay ra cũng không nhìn rõ mười ngón nữa.
Màn đêm mờ mịt giống như một con quái thú đang ẩn nấp, dường như bất cứ lúc nào từ trong đêm tối cũng có thể xuất hiện một vài thứ kỳ quái.
Tôi cảm thấy sợ hãi, đi đường mà hai chân bắt đầu run rẩy.
"Chúng ta có thể bật đèn lên được không!" tôi lên tiếng, "Em chắc là có đem đèn pin theo chứ, tối như thế này lại đi đường núi, dễ bị ngã lắm!"
"Được!" giọng nói lạnh lùng của Giang Tiểu Thơ cất lên phía sau lưng tôi, tôi cũng nhìn thấy cô ấy truyền lên một cái đèn pin, nhận lấy rồi bật lên tôi cảm thấy tốt hơn nhiều, mặc dù không khí xung quanh vẫn rất đáng sợ nhưng ít nhất cũng không lo mình bị ngã.
Nhưng xung quanh đều là âm binh, đi đường thực sự cảm thấy khó chịu, nếu không có cái viên thuốc đắng nghét trong miệng liên tục tạo ra hơi ấm để tôi nuốt xuống thì chắc tôi đã bị lạnh chết rồi.
Tôi rất tò mò không biết thứ đó làm bằng gì, đã lâu như vậy rồi mà vẫn giống như lúc tôi bắt đầu ngậm, không tan đi tí nào.
Tôi nhìn về phía thôn làng, không nhìn thấy gì hết, chỉ là một màn đêm đen sì, đến ánh đèn cũng không có, mà lúc đó mới chỉ tám giờ tối.
Chờ tôi, tôi nhất định sẽ quay lại cứu mọi người!
Nhưng lời đó nói ra đến tôi còn không tin được, vì hiện giờ bản thân tôi còn đang như Nê bồ tát qua sông, mạng mình cũng khó giữ, quỷ mới biết Giang Tiểu Thơ đi sau lưng tôi là thứ gì!
Tôi hít một hơi, dù sao đến giờ cô ta cũng chưa có hành động gì hại tôi, giờ đi một bước tính một bước vậy.
Tôi sốc lại tinh thần tiếp tục đi về phía trước, đi khoảng một tiếng, có lẽ vì tôi vội đi không dừng nghỉ nên lúc đó chúng tôi đã lên đến đỉnh núi, cũng có nghĩa là chúng tôi đã đi được nửa đường, đi qua ngọn núi này sẽ rời khỏi ranh giới thôn chúng tôi!
Đi liền một mạch hơn hai tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, tôi cũng có chút mệt rồi nên cất tiếng: "Tiểu Thơ, đến đỉnh núi có muốn nghỉ một chút không, anh mệt chết mất."
"Cũng được, đoạn đường tiếp theo là khó đi nhất, nghỉ một chút cũng được." giọng nói lạnh lẽo của Giang Tiểu Thơ truyền lên.
Tôi gật đầu, lại đi thêm mười phút nữa, cuối cùng đã lên đến đỉnh núi, vừa tới nơi tôi liền đặt mông ngồi phịch xuống đất không ngừng thở dốc, đổi lại là người khác, đi liền một mạch hơn hai tiếng đồng hồ vừa lên dốc mà đường lại nhỏ và trơn thì chắc không trụ nổi!
May là sắp xuống núi rồi!
Mặc dù nghe Giang Tiểu Thơ nói đoạn đường tiếp theo sẽ khó đi nhất.
Đúng lúc tôi vừa ngồi xuống, mở nắp chai ra định uống ngụm nước thì một tiếng cười lạnh lùng theo cơn gió xé qua màn đêm truyền đến.
"Muốn đi? Các người không ai có thể đi khỏi đây!"
Sau khi nghe thấy tiếng nói đó, tôi sững người, mặc dù tiếng nói này tôi nghe không nhiều, nhưng cũng nhận ra được.
Chính là tiếng của Tú Tú.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Địa Ngục Trần Gian
- Chương 12: Đường đêm