Trương Long Ấn...
Sau khi cái tên này xuất hiện, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Diệp Kiếm Nhất, là tên của hắn khi ở Vĩnh Dạ, mà bây giờ, Ngọc Dương sư thúc để chúng tôi gọi hắn là Trương Long Ấn, đây là tên của Trương gia chúng tôi, một cái tên khắc sâu trong lòng người nhà họ Trương mười năm nay, mười năm này, tất cả mọi người há miệng ngậm miệng đều là Diệp Kiếm Nhất, hoàn toàn quên đi Trương Long Ấn từng chỉ mất ba ngày đã vào được tiên thiên, người từng khiến người nhà họ Trương tự hào.
Nhưng bây giờ, hắn đã chết...
Cứ vậy mà chết, tất cả mọi người đều biết, hắn là người nhà họ Trương, vẫn luôn là người nhà họ Trương, hắn yêu Trương gia tha thiết. Nửa cuộc đời của hắn đều vì Trương gia mà liều cả mạng mình, nhưng lại phải chịu tội danh phản bội, bị nhà họ Trương nguyền rủa.
Cả thế giới cũng khinh bỉ hắn, cho dù, vừa nãy, sau khi thấy được thi thể hắn, người Trương gia vẫn còn tức giận mắng to!
Vốn dĩ trong lòng mọi người đều hận Diệp Kiếm Nhất, nhưng giờ khắc này, tất cả đều biến thành xót xa. Tôi rốt cuộc cũng hiểu được vì sao trước đó Diệp Kiếm Nhất đến Trương gia lại đến Long Phong trước tiên.
Vì sao Diệp Kiếm Nhất nói với tôi những lời không đầu không đuôi như vậy.
Tôi mới hiểu được, vì sao cảm xúc của Diệp Kiếm Nhất, lại lạ lùng như vậy...
Tất cả, đều bởi vì trong lòng hắn, vẫn cảm thấy mình chính là người nhà họ Trương.
Không, hắn vẫn luôn là người nhà họ Trương, hắn không phải là Diệp Kiếm Nhất, hắn là Trương Long Ấn.
Sau khi không khí trầm mặc một lúc lâu, mọi người đều hiểu được rốt cuộc mấy năm nay đã xảy ra những chuyện gì, chẳng trách nhà họ Trương lại nắm rõ rất nhiều chuyện của Vĩnh Dạ như lòng bàn tay.
Thảo nào tuy Diệp Kiếm Nhất vùng lên, nhưng những năm này hắn chưa từng gϊếŧ một ai của Trương gia.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng chỉ gϊếŧ một người nhà họ Trương, đó chính là một trưởng lão lúc chạy trốn ra khỏi nhà họ Trương năm đó. Nếu thân phận của Diệp Kiếm Nhất đã được xác định, vậy thì thân phận của trưởng lão đó ắt phải có chút mập mờ.
"Sư phụ, người nói là, Diệp Kiếm... Không, Trương Long Ấn, hắn vẫn luôn là người nhà họ Trương?" Lúc này, Long Chính sư huynh cũng không nhịn được mở miệng hỏi.
Chuyện từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc thật sự quá lớn, phải biết những năm này, mỗi đời tu sĩ không ai không biết danh tiếng Diệp Kiếm Nhất. Tất cả thiên tài đứng dưới hào quang của Diệp Kiếm Nhất đều vô cùng nhỏ bé.
Cho dù Long Chính sư huynh thân là song tử tinh của nhà họ Trương, trước mặt Diệp Kiếm Nhất, căn bản cũng không đáng được nhắc tới.
Nhưng Diệp Kiếm Nhất càng rực rỡ như vậy, thì người nhà họ Trương càng oán hận hắn, vì hắn là kẻ phản bội nhà họ Trương, nhưng bây giờ, đột nhiên có người nói cho họ biết.
Diệp Kiếm Nhất không phải kẻ phản bội, hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn là người nhà họ Trương.
Tuyệt thế thiên tài đã lên đến cảnh giới kim đan đó, là người nhà họ Trương!
Hắn vốn có thể dựa vào thiên phú của mình, một bước lên trời, tạo ra một khoảng trời riêng trong Huyền Môn, hưởng thụ hào quang vinh dự vô cùng, nhưng hắn lại không làm thế.
Hắn không lao về phía ánh sáng, mà lại đi về nơi tối tăm, ẩn giấu xót xa trong lòng mình, gánh lấy tiếng xấu, tôi không cách nào tưởng tượng được những năm qua hắn rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì.
Hóa ra, hắn sống ở Vĩnh Dạ, tất cả đều là vì Trương gia, mà người nhà họ Trương lại vẫn luôn mắng chửi hắn, thậm chí, sau khi thi thể hắn quay về, vẫn còn bị mắng nhiếc...
Tôi siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, nhìn thân hình đã từng ngông cuồng không ai bì nổi, bây giờ đã bị tàn phá hủy hoại đến mức này.
Hắn, không phải kẻ địch của tôi...
Hắn là...
Sư huynh của tôi, giống như đại sư huynh, hắn vẫn luôn là sư huynh của tôi!
Chẳng lẽ, từ khi mới bắt đầu, loại bất an mãnh liệt trong lòng chính là vì chuyện này? Tôi cắn chặt răng, cảm thấy da đầu của mình cũng bắt đầu tê dại.
Vĩnh Dạ!
Vĩnh Dạ!
Ngươi lại ép ta ghi thêm một món nợ máu trên người ngươi, món nợ này, ta nhất định, nhất định phải đòi lại, nợ máu phải trả bằng máu!
Lúc này, Ngọc Dương sư thúc ôm lấy Trương Long Ấn nằm dưới đất, mở miệng lẩm bẩm: "Long Ấn, sư thúc đưa con về nhà!"
Lúc này không biết là ai bắt đầu, tất cả mọi người đều khóc không thành tiếng.
Ai nấy đều nắm tay lại thật chặt.
Món nợ này quá ác, tất cả mọi người đều tự trách mình, đồng thời, cũng chuyển loại tự trách trong lòng mình thành lòng oán hận đối với Vĩnh Dạ!
"Đám chó má Vĩnh Dạ kia, Trương gia chúng ta quyết đánh tan ngươi, không chết không thôi!"
"Đúng, không chết không thôi!"
"Long Chính sư huynh, Long Kiếm sư huynh, Long Tâm sư đệ, ngày mai nhất định phải khiến bọn Vĩnh Dạ đó nợ máu trả bằng máu!"
Từng giọng nói vang lên.
Tôi cũng cố gắng hít một hơi, nhìn sư huynh của mình đang được Ngọc Dương sư thúc ôm ra bên ngoài miếu đạo sĩ, tôi cũng vội vàng đi theo. Sau khi đi ra, cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn Ngọc Dương sư thúc càng bước càng xa.
Cuối cùng, tôi cắn răng, món nợ này, tôi nhất định phải đòi lại!
Nhất định!
Lúc này Long Chính sư huynh cũng đến vỗ vai tôi: "Không sao chứ?"
Tôi quay đầu, nụ cười cứng ngắc: "Không sao, đệ chỉ đang nghĩ, món nợ máu này, chúng ta nên đòi lại như thế nào mới được?"
"Nợ sớm muộn gì cũng phải đòi, nhà họ Trương chúng ta cũng có mối thù không đội trời chung với Vĩnh Dạ từ lâu. Những năm nay người nhà họ Trương chết trong tay Vĩnh Dạ rất nhiều, người Vĩnh Dạ chết trong tay Trương gia cũng không ít!" Long Chính sư huynh mở miệng nói.
Tôi im lặng không nói gì.
"Nếu muốn đòi nợ, ngày mai hãy thắng trận đi, miễn là phá vỡ âm mưu của Vĩnh Dạ, cũng là cách trả thù tốt nhất." Long Chính sư huynh nói xong thở dài một hơi: "Ta biết, vì hắn là đệ tử của Long Phong, đệ sẽ vô cùng khó chịu, nhưng đệ không thể vì vậy mà rối loạn đạo tâm!"
"Yên tâm đi, sẽ không rối loạn đạo tâm!" Tôi mở miệng nói.
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không được loạn đạo tâm, nhập ma thì xong đời." Long Chính sư huynh mở miệng nói.
"Đệ biết." Tôi gật nhẹ đầu, có Hồng Hoang Sinh Tử kinh ở đây, tôi căn bản không sợ nhập ma.
Thắng trận đấu? Như vậy có thể đòi nợ? Không đủ, còn thiếu rất nhiều, thứ tôi muốn tuyệt đối không chỉ có như vậy.
Nếu ngươi đã khiến sư huynh ta phải chết, thì ta sẽ cho ngươi nếm cảm giác sinh ly tử biệt thêm lần nữa, như vậy rất hay, ngày mai ta cũng sẽ khiến ngươi biết cảm giác đau lòng là như thế nào, ngày mai, ta muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt!
Gϊếŧ ta một người, ta sẽ gϊếŧ ngươi một nhà!
Loại cảm xúc điên cuồng muốn gϊếŧ người này, chỉ xuất hiện khi tôi còn ở thôn Giang Kỵ, phải trơ mắt nhìn Giang Tiểu Thơ chết trước mặt mới có!
Vô Địch Đạo Tâm trong cơ thể dường như cảm giác được sát ý của tôi, càng rung động mãnh liệt, bắt đầu từ từ tụ hợp lại.
"Sát tâm quá nặng. Tiểu tử, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, sẽ đi nhầm đường!" Tiểu Phật Gia mở miệng nói: "Hãy bình tĩnh!"
"Ta biết!" Sau đó tôi dần tỉnh táo lại.
"Suy nghĩ trong lòng ngươi, ta biết rõ, ngươi bây giờ là áy náy, áy náy vì mình trước đây có thái độ thù địch với Diệp Kiếm Nhất, nhưng áy náy cũng không có tác dụng gì, việc này cũng không thể trách ngươi. Ngươi chỉ là không rõ tình hình mà thôi!" Tiểu Phật Gia mở miệng nói.
Tôi tiếp tục gật đầu, lạnh lùng nói: "Ừm, ta biết."
"Vậy là tốt rồi, đừng làm chuyện điên rồ!" Tiểu Phật Gia nói xong cũng thở dài một hơi, chậm rãi tản ra khí tức.
Lúc này, tôi cười một tiếng, làm chuyện điên rồ sao?
Sao tôi lại làm chuyện điên rồ chứ?
Rõ ràng là đám người Vĩnh Dạ kia mới làm chuyện điên rồ!
Một đêm không xảy ra chuyện gì, chỉ có ý định gϊếŧ người sôi trào mãnh liệt, còn có Vô Địch Đạo Tâm vẫn luôn rục rịch ngóc đầu, rồi lại khép lại!
Tối hôm đó, tôi không làm gì cả, chỉ mở to mắt, trong đầu không ngừng hiện lên rất nhiều chuyện.
Thấy lần trước tôi bị Cao Thiên Vũ đàn áp.
Rồi lúc biết được đại sư huynh bị phế kinh mạch.
Biết cha mẹ vì Vĩnh Dạ mà chết.
Rất nhiều, rất nhiều, oán hận trong lòng tôi chồng chất càng ngày càng nhiều...
Ngày hôm sau khi trận đấu sắp bắt đầu, Long Chính sư huynh nhìn thấy tôi, cũng bị dáng vẻ của tôi dọa cho giật nảy mình, vì tròng mắt tôi lúc này đã phủ kín tơ máu.
Long Chính sư huynh nhìn tôi, thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai.
Đến khi lên võ đài, những đệ tử Huyền Môn bên kia vẫn hăng hái như trước, nhưng đệ tử nhà họ Trương bên này đã không còn khẩu khí như ngày hôm qua.
Diệp Kiếm Nhất chết, gây nên chấn động quá lớn cho đệ tử của Trương gia!
Cho nên, hiện tại tất cả người vẫn còn đang đắm chìm trong bi thương và tự trách, làm gì còn tâm trạng mà hò hét?
Lúc này, bỗng nhiên có người hét to một tiếng: "Long Chính sư bá, Long Kiếm sư bá, Long Tâm sư thúc, nhìn sang bên này!"
Tôi giật mình, quay đầu sang, vừa vặn phát hiện có một đệ tử nhà họ Trương ném đến một cái bọc, mở ra nhìn, phát hiện ra bên trong là ba khăn trùm đầu màu trắng, bên trên dùng bút đỏ viết, nợ máu trả bằng máu!
Đương nhiên là vừa mới làm ra!
Lúc đó, tất cả đệ tử Trương gia đều lấy khăn trắng trên người mình ra, buộc lên đầu, nháy mắt, nhà họ Trương bên này, tất cả mọi người đều đội khăn trắng.
Bốn chữ đỏ 'nợ máu trả bằng máu', vô cùng chói mắt.
Những người Huyền Môn xung quanh đều có chút choáng váng, không nghĩ ra được nhà họ Trương bên kia xảy ra việc gì, sao lại đột ngột xuất hiện một cái nợ máu trả máu.
"Kỳ quái, Trương gia có người chết sao? Sao đám đệ tử nhà họ Trương, không khí đều không ổn lắm!"
"Nợ máu trả máu? Đây là ý gì, chưa nghe thấy có ai ở bên Trương gia chết, thương tổn nặng nhất cũng chỉ có tên đệ tử kinh mạch bị đứt hôm trước, ngược lại bên Vĩnh Dạ kia hôm qua còn bị quái vật Trương Long Tâm gϊếŧ mất một người!"
"Đúng, muốn nói nợ máu trả máu, cũng là Vĩnh Dạ bên kia mới đúng, nhà họ Trương sao đột nhiên lại trở nên như vậy!"
"Ngươi không hiểu rồi, hôm qua khi ta xuống núi mua đồ ăn, kết quả ngươi đoán xem ta nhìn thấy gì?" Lúc này có tên đệ tử mở miệng nói.
"Cái gì?" Mấy đệ tử bên cạnh tranh nhau mở miệng dò hỏi.
Tên đệ tử kia cười một tiếng: "Ta thấy trưởng môn nhà họ Trương, Trương Ngọc Dương, ôm một thi thể xuống núi, đi về hướng Trương gia! Các ngươi nhất định không nghĩ ra thi thể đó là của ai đâu!"
Thấy tên đệ tử kia nói như vậy, lòng hiếu kỳ của những người khác cũng nổi lên, ai cũng to mò.
Tên đệ tử kia thấy mọi người hiếu kỳ như vậy, lập tức nở nụ cười: "Chính là người đó, tuyệt thế thiên tài trước đó vài ngày đã ầm ĩ lớn ở Hổ Phong của Trương gia, tu vi đã bước vào cảnh giới kim đan, Diệp Kiếm Nhất!"
Xoạt!
Xung quanh một bầu không khí yên tĩnh.
"Không thể nào, Diệp Kiếm Nhất không phải là kẻ phản bội của Trương gia sao?" Lập tức có người mở miệng nói: "Những năm này không biết người nhà họ Trương đã mắng hắn tàn nhẫn đến mức nào đâu. Hơn nữa, ngươi coi kim đan là ăn phân chắc? Nếu là trong Huyền Môn, cũng đều đến cấp bậc trưởng giáo, nói chết là chết chắc!"
"Tự ngươi nhìn đi, Ngọc Dương thiên sư của Trương gia không xuất hiện, bên Vĩnh Dạ kia, Diệp Kiếm Nhất cũng không xuất hiện!"
Đệ tử này vừa nói, tất cả mọi người bỗng nhiên bừng tỉnh, cả đám người kinh ngạc nhìn nhau.
Qua một lúc lâu, mới có người mở miệng nói: "Nói như vậy, Diệp Kiếm Nhất là nội gián nhà họ Trương phái đi? Đây là đang chơi trò gián điệp sao?"
"Chỉ có thể giải thích như vậy thôi." Tên đệ tử khơi chuyện ban đầu mở miệng nói: "Nhà họ Trương cũng đủ độc ác, đệ tử thiên tài như vậy bảo đi làm gián điệp là phải đi, ta cảm thấy trong khoảng thời gian này, Diệp Kiếm Nhất bị Vĩnh Dạ thiên sư phát hiện, nên mới bị bịt miệng!"
"Không thể nào, Diệp Kiếm Nhất cũng đến cảnh giới kim đan, Vĩnh Dạ thiên sư có thể gϊếŧ được hắn sao?" Có người mở miệng nói.
"Nhiều năm như vậy, ta chưa từng thấy Vĩnh Dạ thiên sư ra tay, người nhìn thấy Vĩnh Dạ thiên sư ra tay, đều đã chết hết rồi! Trời mới biết được thực lực của hắn cỡ nào!" Nghe người này nói chuyện, những người khác mới chợt hiểu ra.
Sau đó gần như tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Vậy Vĩnh Dạ thiên sư kia, mạnh đến mức nào chứ!
Tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền nghìn, rất nhanh, tất cả người Huyền Môn đều biết, mà người bên Vĩnh Dạ thì vẫn bình tĩnh, có lẽ đã sớm đoán được hậu quả của việc này!
Tôi mặc kệ những ồn ào xung quanh, chỉ ngơ ngác nhìn mảnh khăn trắng trong tay. Yên lặng buộc khăn trắng lên trên đầu mình.
Lúc này Long Chính sư huynh cũng buộc khăn lên.
Trương Long Kiếm vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo lạnh lùng, cũng buộc khăn trắng kia lên đầu.
Nợ máu trả máu!
Tuy ta và huynh mới gặp nhau một lần, thậm chí, ta còn chưa từng một lần gọi huynh là sư huynh, nhưng xin cho phép ta xin lỗi vì những vô lễ trong quá khứ.
Cũng xin cho phép, cho ta ở đây gọi huynh một tiếng sư huynh!
Tôi hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên ý định gϊếŧ người, lúc này, ba người chúng tôi đã lên đài, trọng tài bên Vĩnh Dạ liếc nhìn chúng tôi một cái, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt: "Các ngươi là đội đứng thứ hai, có cơ hội khiêu chiến với đội đứng đầu, các ngươi có muốn khiêu chiến không?"
Lúc này Long Chính sư huynh vừa định nói khiêu chiến, lại bị tôi kéo tay lại. Tôi nhìn trọng tài, mở miệng nói: "Từ bỏ."
"Cái gì?" Không chỉ Long Chính sư huynh, tất cả đệ tử Huyền Môn xung quanh đều choáng váng, chỉ có Trương Long Kiếm hình như hiểu ra liền gật đầu nhẹ.
"Quả nhiên là phế vật!" Cao Thiên Vũ cười giễu cợt: "Lúc đầu vì Diệp Kiếm Nhất, ta còn nhìn nhà họ Trương cao hơn một chút, kết quả không nghĩ tới, cả nhà họ Trương đều là phế vật, cũng không biết Diệp Kiếm Nhất liều mạng như vậy, đến cùng là vì cái gì, vì muốn bảo vệ đám rác rưởi này sao? Tức cười!"
Giọng nói của Cao Thiên Vũ khơi dậy tất cả oán hận của người nhà họ Trương.
Nhưng tất cả người Trương gia bên này đều nghi ngờ nhìn tôi, họ không biết vì sao lúc này tôi lại nói ra lời chấn động như vậy.
Tôi nhìn trọng tài, mở miệng nói: "Cho nên, hiện tại chúng tôi có thể chiến đấu với đội thứ ba, rồi mới khiêu chiến với đội đứng đầu không?"
Tôi vừa dứt lời, trọng tài ngẩn người, rõ ràng không hiểu tôi nói như vậy là ý gì.
Cao Thiên Vũ cũng giật mình, vẻ mặt trở nên tái nhợt.
"Cái gì?" Trọng tài sửng sốt.
"Ta nói, hiện tại, chúng ta có thể đánh với đội thứ ba được chưa?" Tôi mở miệng nói.
"Đệ làm sao vậy? Điên rồi sao?" Long Chính sư huynh kéo tôi lại, hỏi điều mà tất cả mọi người Huyền Môn đang nghi ngờ, rõ ràng có quyền lợi trực tiếp khiêu chiến đội đứng đầu, tại sao lại muốn từ bỏ, đi đường vòng tốn sức đấu với đội thứ ba, rồi lại quay lại đánh với đội thứ nhất, phải biết, trực tiếp đánh mới có được ưu thế lớn nhất, như vậy cho dù thua, cũng vẫn còn một cơ hội khiêu chiến!
Tôi cười cười, híp mắt nhìn về phía Long Chính sư huynh: "Gϊếŧ ba người sao hả giận bằng gϊếŧ sáu người được! Trực tiếp gϊếŧ sạch đội đứng đầu, ngộ nhỡ đội thứ ba sợ hãi, không dám khiêu chiến thì làm sao?"
Điên!
Những người ở đây nhìn chàng thanh niên tóc trắng đang đứng giữa sân, trong đầu chỉ hiện lên một chữ này!