Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Địa Ngục Trần Gian

Chương 109: Song kiếm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một kiếm!

Chỉ cần một kiếm mà đã giải quyết xong đối thủ.

Mặc dù trong những trận đấu trước, rất nhiều người cũng dùng một kiếm xử lý đối thủ, nhưng đấy là với điều kiện thực lực vượt trội hơn hẳn, mà hiện tại thực lực của tôi, nói tóm lại là, yếu hơn tên đầu trọc kia đôi chút.

Tên đầu trọc là tam trọng thiên, còn tôi chỉ là nhị trọng thiên, nhưng tôi lại dùng một kiếm giải quyết đối thủ, hơn nữa trước đó còn không đánh trả mà trực tiếp chịu đòn của đối phương.

Đây là vượt cấp, lại còn là vượt cấp một cách vô cùng hung bạo.

Tất cả đệ tử ở đây đều ngạc nhiên há hốc mồm nhìn tôi. Ngày hôm qua thực lực của tôi kém tên áo bào trắng Cao Thiên Vũ quá nhiều, cho nên bọn họ không hiểu, chỉ biết là tôi không cách nào đánh trả Cao Thiên Vũ, nhưng hiện giờ họ đã biết một chuyện...

Đó chính là Trương gia đã sinh ra một con quái vật vô cùng nghịch thiên!

Lúc này trưởng giáo Toàn Chân ngồi trên ghế nắm chặt tay lại, nhìn chằm chằm bóng người ở dưới kia, đôi mắt đầy vẻ kiêng kỵ không thể hóa giải.

Tại sao tiểu tử này không chết luôn ngày hôm qua đi, tên thiên sư Vĩnh Dạ nghĩ gì mà để lại mối họa như thế này, chẳng lẽ còn muốn để Trương gia tiếp tục dẫn đầu thêm mấy trăm năm nữa sao?

Không thể tiếp tục như vậy!

Nghĩ tới đây, trưởng giáo Toàn Chân hít sâu một hơi, đứng lên. Tên đệ tử bên cạnh vội hỏi: "Trưởng giáo sư thúc, người đi đâu vậy?"

"Ta đi Võ Đang một chuyến." trưởng giáo Toàn Chân vội vàng bước đi.

Đương nhiên là tôi không biết hành động của mình đã làm dấy lên một trận mưa to gió lớn. Lúc này tôi đang nhìn chằm chằm tên đầu trọc nằm bẹp dưới đất, cười khẽ rồi búng ngón tay thu hồi Hồng Tuyết Tả Văn Tự đang cắm trên người hắn về. Hồng Tuyết Tả Văn Tự vẽ ra một đường kiếm trên không trung, rung cho rơi sạch vết máu trên mặt kiếm rồi mới dựng đứng trước mặt tôi, cúi đầu nghe lệnh.

Lúc này tôi cũng cảm thấy sau khi đánh bại tên đầu trọc này, Vô Địch Đạo Tâm vốn vỡ vụn không chút hy vọng thế mà lại rung một cái.

"Ngươi cảm nhận được không?" Tôi hỏi Tiểu Phật Gia.

"Ừ, hình như là có phản ứng ngay lúc ngươi vừa mới thắng xong, quái thật, thế này là thế nào nhỉ?" Tiểu Phật Gia nói.

"Ta cũng không rõ lắm, chẳng qua ta cảm thấy Vô Địch Đạo Tâm này chưa vỡ nát hoàn toàn, rất có khả năng nó sẽ phục hồi lại nếu ta không ngừng chiến thắng." Tôi nhíu mày.

"Có khả năng đó. Dù sao trước đây cũng không có ai tu luyện Vô Địch Đạo Tâm, cho dù có thì đến khi mọi người biết được hắn cũng đã trở thành kẻ mạnh tuyệt thế rồi, nên không ai biết rốt cuộc Vô Địch Đạo Tâm này là thứ gì." Tiểu Phật Gia thở dài một hơi.

Tôi gật đầu, tạm thời để chuyện Vô Địch Đạo Tâm qua một bên, tập trung đối mặt với chuyện bây giờ. Nên biết rằng hiện giờ tôi đang ở trên lôi đài, và vấn đề quan trọng nhất đó là làm sao đánh thắng được các trận tiếp theo.

"Không đúng, một kiếm vừa rồi của tiểu tử này khá kỳ quái, ta cảm thấy có tiên thiên khí rất mạnh!" Một người nhanh chóng phát hiện điểm mấu chốt.

"Không thể nào, hoàng cấp đạo pháp hoàn toàn không thể chứa tiên thiên khí được, cho dù là huyền cấp đạo pháp cũng chỉ có thể mang theo một ít khí tiên thiên, không thể nào mạnh mẽ như vậy được."

"Trừ phi tiểu tử này đang sử dụng huyền cấp đạo pháp hoàn chỉnh!"

"Huyền cấp đạo pháp hoàn chỉnh!" Những người còn lại đều khϊếp sợ.

"Không thể nào, ngoài những người ở cửu trọng thiên ra, chỉ có các vị tiền bối cấp tiên thiên mới có thể sử dụng huyền cấp đạo pháp hoàn chỉnh được. Không thể có chuyện tiểu tử này có thể sử dụng."

"Nhưng nếu không phải huyền cấp đạo pháp thì làm sao một kiếm kia có thể nhẹ nhàng đánh bại đối thủ hơn cấp được, làm sao có được khí tức tiên thiên mạnh mẽ như vậy chứ? Đây là huyền cấp đạo pháp, cho dù không phải hoàn chỉnh thì cũng tương đối rồi!"

"Huyền cấp đạo pháp, mới có nhị trọng thiên mà đã sử dụng được rồi sao?"

"Ta nhớ ra rồi, ngày hôm qua tiểu tử này còn để lộ ra kim hoa mười cánh, đây chính là thứ chưa từng có xưa nay. Mười cánh hoa chính là cảnh giới đại viên mãn chân chính. Ta cảm thấy việc hắn có thể sử dụng huyền cấp đạo pháp rất có thể phần lớn là nhờ kim hoa mười cánh này."

"Có lý lắm, dù sao tới giờ chưa có ai ngưng tụ ra được kim hoa mười cánh, nên có tác dụng gì e là chỉ có mình hắn biết thôi."

Tiếng bàn tán vang lên, lúc này những tiếng xôn xao ấy không còn nghiêng hẳn về một phía như trước, những kẻ này đều vì tôi đột nhiên vùng lên đánh thắng tên đầu trọc kia mà cảm thấy khϊếp sợ.

Lúc này Long Chính sư huynh cũng quay đầu liếc đại sư huynh một cái với ánh mắt đắc ý: "Ngươi nhìn đi, ta bảo ngươi phải tin tưởng tiểu sư đệ của mình rồi, hắn chắc chắn không bị sao hết."

"Ngươi đã biết kết quả này từ trước rồi?" Đại sư huynh nhìn Long Chính sư huynh, mở miệng hỏi.

"Coi như vậy đi, chỉ là không ngờ tiểu tử này chỉ dùng một kiếm giải quyết đối thủ. Lần này hoàn toàn không giống với lúc trước, lúc trước khi đánh với Trương Long Hồng, đệ ấy sử dụng một kiếm này rất vất vả, hơn nữa còn là huyền cấp đạo pháp không hoàn chỉnh, thế mà bây giờ đệ ấy lại có thể sử dụng thoải mái như vậy, còn là huyền cấp đạo pháp hoàn chỉnh. Mới có vài ngày mà đệ ấy đã tiến bộ nhanh như vậy. Với tốc độ này, cho đệ ấy thêm một năm nữa là có thể quét sạch Huyền Môn rồi." Nói tới đây, đôi mắt Long Chính sư huynh trùng xuống: "Chỉ tiếc rằng, lúc này những môn phái khác trong Huyền Môn đã biết về đệ ấy, sợ là sẽ không cho phép Trương gia ta có thêm một thiên tài tuyệt thế nữa."

Đại sư huynh giật mình, không rõ như vậy là có ý gì: "Không thể nào, sao Huyền Môn có thể nhẫn tâm như vậy được, mọi người đều là người của Huyền Môn mà."

Long Chính sư huynh lắc đầu: "Còn nhớ Long Phong sư huynh không?"

"Long Phong sư huynh..." Ánh mắt đại sư huynh lóe lên, đúng vậy, lúc trước luận thiên phú Long Phong sư huynh hoàn toàn không hề thua kém Diệp Kiếm Nhất, nhưng cuối cùng lại không cẩn thận mà chết trong một lần làm nhiệm vụ.

"Mặc dù không có chứng cứ, nhưng có thể khẳng định Long Phong sư huynh chết trong tay người của Huyền Môn. Ngày thi thể được đưa về, sư phụ và Ngọc Tế sư thúc đồng thời phát hiện dấu vết của Võ Đang Bát Quái và Toàn Chân Huyền Hỏa Khí, còn có cả khí tức Phật Môn Châm Ngôn của Lưu Ly tự trên người huynh ấy, chiêu nào cũng đánh lên những chỗ trí mạng." Ánh mắt Long Chính sư huynh lạnh lẽo.

"Điều này!" Đại sư huynh hít vào một hơi thật sâu, lúc trước anh ấy không hề hay biết rằng vị Long Phong sư huynh vốn hay mỉm cười ấy lại chết trong tay của Huyền Môn.

"Cho nên sau khi Long Tâm để lộ thực lực, chúng ta phải chọn cách khác, đó là để Long Tâm có cơ hội ra tay, để đệ ấy có được biểu hiện xuất sắc trong lần Hoa Sơn luận đạo này. Như vậy cho dù có muốn người khác cũng sẽ không dám động thủ, sau đó khi kết thúc rồi phải nhanh chóng trở lại Trương gia, khi đệ ấy còn chưa đạt tới Kim Đan thì không cho rời núi, chỉ như vậy mới bảo vệ được đệ ấy." Long Chính sư huynh thở dài.

"Thật là, tại sao đều là người của Huyền Môn mà còn tự gϊếŧ lẫn nhau như vậy chứ." Đại sư huynh thở dài một hơi.

"Nào có chuyện tốt như vậy. Huyền Môn chia làm Phật gia và Đạo gia, vẫn luôn tranh giành với nhau từ xưa tới giờ. Phật gia có Nam Hải Bồ Đề môn, tu luyện quá khứ, Trung Thổ Lưu Ly tự thì tu luyện hiện tại, mà Tàng Địa Phật quốc lại là tu luyện tương lai, bọn họ mỗi người mỗi ý, đều cảm thấy mình mới là chính cống. Mà đạo gia chúng ta thì lòng tin của mỗi nhà cũng khác nhau, tuy bản chất tương đồng, nhưng về tiểu tiết lại khác biệt rất lớn, ai cũng cho mình là đạo môn chính thống và sợ kẻ khác nổi bật hơn mình. Trong tình hình như vậy, ngươi nói cho ta xem vì sao không thể xảy ra việc tự gϊếŧ lẫn nhau?" Long Chính sư huynh nói.

Nghe Long Chính sư huynh nói vậy, đại sư huynh giật mình. Huynh ấy vẫn biết rằng thế giới này vốn tàn khốc, nhưng không ngờ còn tàn khốc hơn những gì anh ấy nghĩ nhiều.

Lúc này phía Vĩnh Dạ đã đưa tên đầu trọc bị thương xuống, người thứ hai bên Vĩnh Dạ nhanh chóng đi lên, cũng đầu trọc, cộng thêm Huyền Không lên sân cuối cùng nữa tạo nên một nhóm ba người, có thể gọi là nhóm đầu trọc.

Tên đầu trọc thứ hai này lúc lên đến nơi liền nhìn tôi nói: "Coi như ngươi có chút bản lĩnh đó, nhưng chẳng qua cũng chỉ có chút ít vậy thôi. Ta khác với Minh Quang, ta mạnh hơn hắn nhiều, nên ngươi chỉ dừng lại ở đây thôi."

Nghe tên đầu trọc này phát ngôn bừa bãi, tôi khẽ cười một tiếng: "Chẳng lẽ người của Vĩnh Dạ các ngươi chỉ giỏi võ mồm thôi à?"

Nghe tôi nói vậy, xung quanh liền vang lên tiếng cười, hiển nhiên hai ngày nay phải chịu đựng sự kiêu ngạo của Vĩnh Dạ, chờ mãi mới tới lúc được hả giận một chút nên người ở đây đều cảm thấy tâm tình thoải mái.

Quá hả dạ!

Sắc mặt tên đầu trọc kia cũng lập tức trở nên khó coi: "Có phải võ mồm không lát nữa ngươi sẽ biết, nhớ lấy, kẻ đánh bại ngươi tên là Bành Lợi Dân!"

"Ta chưa bao giờ nhớ tên bại tướng dưới tay mình." Tôi cười lạnh.

"Cẩn thận, tiểu tử. Tên Bành Lợi Dân này coi như là tứ trọng thiên rồi, không cẩn thận là thua đấy." Lúc này Tiểu Phật Gia lên tiếng nhắc nhở.

"Tứ trọng thiên à... Có chút thực lực đó, nếu là trước đây quả thật ta không phải đối thủ rồi." Tôi mím môi.

Lúc này sắc mặt tên Bành Lợi Dân kia đã trở nên vô cùng khó coi. Hắn hét lên, một phật bài liền xuất hiện ở phía trước. Ngay khi phật bài này xuất hiện, xung quanh bắt đầu nổi lên tiếng Phạn.

"Công pháp của Phật Môn Lưu Ly tự, La Hán ấn, huyền cấp phật pháp không hoàn chỉnh, tiểu tử này ăn đủ rồi!"

"Dù sao cũng là tứ trọng thiên mà, không hề cùng cấp bậc với tam trọng thiên, Trương Long Tâm tuy rất mạnh, nhưng nói thế nào cũng chỉ có căn cơ nhị trọng thiên, khó mà đánh được với tứ trọng thiên!"

"Đúng vậy, chẳng qua cũng coi như là hả giận, mấy ngày nay ta chịu đủ bọn người Vĩnh Dạ đó rồi!"

Nghe những người xung quanh bán tán, tôi mím môi, có vẻ họ hơi xem thường tôi rồi.

Mục tiêu của tôi là đánh bại Cao Thiên Vũ, phá tan âm mưu của Vĩnh Dạ, sao có thể thất bại ở chỗ này?

Tôi nhìn thoáng qua Cao Thiên Vũ. Dường như có tâm linh tương thông mà Cao Thiên Vũ cũng nhìn sang phía tôi. Chẳng qua khác với tôi đang hừng hực chiến ý, ánh mắt Cao Thiên Vũ lại toát ra vẻ khinh thường, giống như ánh mắt của một con sư tử khi nhìn thấy con kiến khıêυ khí©h vậy.

Hãy chờ đi, tuy hiện giờ ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta sẽ đánh bại ngươi, nhanh thôi!

Tôi cắn chặt răng, khí thế trên người cũng tăng vọt lên. Bành Lợi Dân phía đối diện cũng phát hiện điều bất thường, bèn quát to một tiếng, cả người bộc phát ra phật quang vô tận. Lúc này phật bài trông khá xưa cũ kia tỏa ra ánh sáng rực rỡ, dường như có một lão hòa thượng khuôn mặt hiền từ xuất hiện trong không trung!

"Nhiên Đăng ấn! Phá cho ta!" Bành Lợi Dân hét lên, những phật ấn nhanh chóng tràn ngập khắp cánh tay, phật âm xung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn.

Trong khí tức thánh khiết này, tôi thậm chí cảm thấy mình là kẻ tà ác.

Kim quang Phật Môn quả nhiên là mạnh!

Tôi nhanh chóng xua đuổi cái ý nghĩ rằng mình là tà ác ra ngoài. Hồng Tuyết Tả Văn Tự lơ lửng giữa không trung bắt đầu chấn động, phát ra âm thanh thanh thúy áp hẳn Phạn âm!

"Có mạnh đến mấy cũng chỉ là huyền cấp phật pháp không hoàn chỉnh mà thôi, phá cho ta!" Tôi lạnh lùng liếc Bành Lợi Dân, lòng dấy lên sát ý.

Một kiếm ngang trời chấn cửu châu, gϊếŧ hết những kẻ nghịch ta!

Sát kiếm, xuất!

Hồng Tuyết Tả Văn Tự cuốn theo sát khí ngút trời mà mạch Sát Kiếm tuôn ra rồi phóng tới Nhiên Đăng Cổ Phật Tàn ấn trong hư không kia. Trong bầu không khí thánh khiết vô cùng kia, Hồng Tuyết Tả Văn Tự mang theo sát khí hùng mạnh bên người hệt như sao băng xẹt ngang bầu trời vậy!

Nhị trọng đấu với tứ trọng!

Sát khí đối đầu phật khí!

Sát khí bên thân Hồng Tuyết Tả Văn Tự nhanh chóng tràn vào trong Phật khí vô tận. Một tiếng ầm vang lên, quậy đến trời long đất lở, hệt như Yêu vương Tề Thiên Đại Thánh mang theo lệ khí khắp người đại náo Thiên cung, đánh lên chín tầng trời vậy!

Rầm rầm rầm!

Mỗi một lần sát khí và Phật khí đυ.ng vào nhau là lại vang lên tiếng nổ. m thanh vang lên không dứt. Qua nhiều lần va chạm, sát khí và phật khí nhanh chóng tan đi.

Tuy Bành Lợi Dân sử dụng huyền cấp phật pháp không hoàn chỉnh, nhưng hắn vẫn có tu vi tứ trọng thiên, cho nên dù chỉ là huyền cấp phật pháp không hoàn chỉnh vẫn có thể đấu ngang sức với huyền cấp kiếm pháp hoàn chỉnh của tôi.

Thấy Hồng Tuyết Tả Văn Tự giằng co mãi, tôi mím môi. Quả nhiên Bành Lợi Dân này mạnh hơn tên Minh Quang ban nãy, vậy mà sát kiếm lại không thể hàng phục được hắn!

Tôi hít vào một hơi thật sâu, xem ra không ác hơn là không thể giải quyết được tình hình trước mắt. Tôi khẽ búng ngón tay, quỷ kiếm khí trong mạch Quỷ Kiếm bắt đầu cộng hưởng với mạch Sát Kiếm.

Hai kiếm xuất thế quỷ khóc thần sầu, mười vạn kiếm khí chém Diêm La!

Quỷ kiếm!

Kiếm khí ngút trời cuốn theo quỷ khí ùn ùn lao tới phía Hồng Tuyết Tả Văn Tự trong không trung. Quỷ kiếm có thể chém cả Diêm Vương, huống chi là một Nhiên Đăng Cổ Phật Tàn ấn không hoàn chỉnh, chỉ là cảnh tượng thê thảm do nội khí của tứ trọng thiên tạo ra, sao có thể không chém được?

Quỷ khí ùn ùn lao vào trong Hồng Tuyết Tả Văn Tự, khiến Hồng Tuyết Tả Văn Tự ban đầu chỉ tỏa ra được chút ít ánh sáng nay đã bộc phát ra hàng ngàn vạn kiếm khí.

Lúc trước nếu nói Hồng Tuyết Tả Văn Tự mang theo sát kiếm khí là một sao băng vụt qua chân trời, thì nay Hồng Tuyết Tả Văn Tự với mười vạn kiếm khí của quỷ kiếm khí đã hóa thành mưa sao băng!

Sát khí sắc bén vô ngần cùng với quỷ khí hùng vĩ như vậy hỗ trợ lẫn nhau đã tạo ra biến hóa rất lớn, hoàn toàn không chỉ đơn giản như một cộng một bằng hai.

Tôi không ngờ, lúc này kiếm khí trong cơ thể đã bị rút đi sạch sẽ.

Sát kiếm khí kèm với quỷ kiếm khí ùn ùn lao vào trong Hồng Tuyết Tả Văn Tự, như trăng sáng trên trời cao ầm ầm phá vỡ tàn ảnh Nhiên Đăng Cổ Phật, dễ như bẻ cành khô. Tàn ảnh kia vỡ vụn, dường như cả trời đất này chỉ còn một thanh kiếm đó.

"Không, chuyện này không thể nào!" Con ngươi Bành Lợi Dân co rút, hắn hoảng sợ nhìn Hồng Tuyết Tả Văn Tự đang cuộn tới phía mình, sự sợ hãi khiến hắn hoàn toàn suy sụp.

Chỉ là nhị trọng thiên thôi, sao có thể có được sát chiêu khủng khϊếp như vậy!
« Chương TrướcChương Tiếp »