Hắn khoanh tay trước ngực, dựa người vào hành lang, ánh mắt lạnh lùng dò xét ta.
Đột nhiên ta có cảm giác bất lực, quả nhiên, hắn vẫn nghi ngờ ta. À
không! Chính xác là, hắn từ trước tới giờ vốn không tin tưởng ta !
“Ta mệt mỏi rồi, ta muốn nghỉ ngơi!” Ta thấp giọng nói.
“ Mệt? Ngươi thật sự mệt mỏi?” Hắn cười lạnh nói : “Vất vả suốt một ngày một đêm, cũng thật khó cho ngươi!”
“Ta không làm việc đó!” Ta nhất thời không kìm chế được hét lớn: « Ngươi có biết hay không, ta xém chút nữa đã mất mạng! »
Thấy đồng tử của hắn phút chốc co lại, lúc này ta mới phát hiện, mình
đang nói cái gì cơ chứ. Vì cớ gì lại phải giải thích cho tên ma vương
lạnh lùng ấy!
Khẽ nhắm mắt, ta xoay người định rời đi.
Đột nhiên, ta bị ôm một phát bay lên không, còn chưa kịp phản ứng gì, đã thấy mình bị hắn ôm lên nóc nhà.
Cảnh vật dần bỏ lại đằng sau, ta chỉ còn nghe thấy tiếng gió xẹt bên tai.
Rốt cục, chúng ta cũng ngừng lại.
Nơi đây là một căn nhà tranh, gần cửa có một cây anh đào đang đang âm thầm tỏa hương thơm ngào ngạt.
“Là ta, mở cửa mau!”
“Thật khác thường, ngươi cứ luôn thế nào đêm hôm khuya khoắt lại đến quấy rầy ta!” Bên trong có người giọng bất mãn thầm nói.
Cánh cửa vang lên một tiếng động nhỏ, một công tử áo xanh bước ra, dáng
vẻ như đã muốn nghỉ ngơi, tóc dài rối tung sau đầu, cau mày, vẻ mặt như
muốn nói “Ta rất không vui!”.
Ta thật sự kinh ngạc, lần đầu tiên có người dám như vậy, sắc mặt khó coi tiếp chuyện ca ca ta.
“A! Ngươi đem về một mỹ nhân như thế từ nơi nào vậy! Có phải muốn ta
giúp ngươi cướp? Ngươi sao lại không nói sớm hả! Nếu không ta đã đi cùng ngươi. Đúng rồi, mỹ nhân à, ngươi có tỷ tỷ hay muội muội gì không, giới thiệu cho ta nhé!” Hắn hứng thú nói nói một hồi.
“Tránh ra!” Ca ca lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Hắn bị bất ngờ, nhất thời tránh sang một bên, bị chặn cửa, miệng lại làu bàu : “Ngươi đúng là tên vô lại, thật không ngạc nhiên khi tiểu mỹ nhân bị tước đoạt mất.”
Ca ca không thèm để ý đến hắn, ôm ta lập tức đi vào.
Căn nhà tranh bên trong thật giống như mong đợi của ta, sạch sẽ, nhẹ
nhàng thoải mái, trong không khí tràn ngập hương thơm của thảo dược.
Ca ca ôm ta đem vào một gian phòng, để ta nằm ngay ngắn trên giường,
quay đầu ra sau nói với hắn:” Ngươi giúp nàng kiểm tra xem có cái gì bất thường hay không!”
Hắn tiến tới gần ta:”Chỉ biết sai bảo người khác làm, mà thái độ lại xấu như vậy! Lần sau ngươi chớ nên đến nữa! À, tiểu mỹ nhân, ta không phải
nói nàng đâu. Nàng thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể đến.”
Hắn vừa nói vừa cầm lấy tay ta. Thì ra, hắn chính là thầy thuốc.
Vừa nghe mạch đập của ta, vẻ mặt hắn liền thay đổi tức khắc, trên mặt biểu cảm khó coi. Một lúc sau, hắn cũng buông tay ta ra.
“Có phải mấy ngày nay bởi vì vấn đề phức tạp nào đó mà nàng ngất xỉu?” Hắn nghiêm túc hỏi han.
Ta không suy nghĩ gì liền gật đầu. Nhưng khi nhìn sang ca ca, ta lại lập tức lắc đầu.
“Quả nhiên!”
“Không có, ta không hề ngất gì cả, sự tình gì cũng không có, cơ thể ta rất tốt!” Ta vội vàng phủ nhận.
“Căn bệnh này thật sự rất nguy hiểm, nếu không có người giúp ngươi đảo
ngược khí huyết kịp thời, nàng có thể mất mạng rồi! Nàng có phải đã ăn
qua hỏa hạt sen ? Khí huyết của nàng có hơi nóng của hỏa hạt sen che
chở, bằng không nàng đã không thể khôi phục nhanh thế! Nhưng mà hỏa hạt
sen chỉ sinh trưởng ở cốc Liệt Hỏa, ngay cả ta, đã tốn bao nhiêu tâm
huyết cũng chỉ có được năm hạt, mà nàng lần này đã ít nhất ăn 8 hạt!
Người cứu nàngchính là hắn phải không,?” Hắn nói xong, quay đầu nhìn ca
ca.
“Nàng hiện tại không có chuyện gì sao?”
“Ừ, trong thời gian ngắn sẽ không phát tác.”
“Thanh, ngươi có thể đi ra ngoài!”
“A! Vì sao chứ! Nơi này là nhà của ta, ta sẽ ở đây với tiểu mỹ nhân!” Hắn rêи ɾỉ phản kháng .
“Đi ra ngoài! Đừng để ta nói lần thứ hai!”
“Thật là không công bằng, ta không biết kiếp này làm gì sai mà luôn bị
người này hành hạ!” Hắn sờ sờ mũi, bước ra khỏi phòng mà lòng không
muốn.
“Đúng rồi.” Hắn đứng nơi cửa phòng, nở nụ cười xảo trá: “Ta quên nói,
muốn giúp một người đảo ngược khí huyết, nhất định phải cùng người đó
tiếp xúc da thịt mới có thể hoàn thành! Hắc hắc!” Nói xong, cánh cửa
phịch một tiếng, đóng lại.
“Hắn đã từng chạm vào ngươi?” Ca ca nói, giọng khàn khan, như đang buồn bực chuyện gì.
Ta bởi vì xấu hổ do lời nói ấy, đã sớm vùi đầu vào chăn, không dám ngước nhìn ca ca.
“Ngươi khiến hắn chạm vào ngươi?” Ca ca ngang ngược đánh nhẹ ta, nhìn thẳng vào ánh mắt ta mà dò xét.
Ta cắn môi, cố ý không nhìn vào mắt hắn. Chỉ có như vậy, ta mới có thể
khống chế mình không run rẩy, không sợ hãi, không cầu xin ca ca tha thứ.
“Được, tốt lắm!” Hắn cười lạnh nói:”Xem ra lá gan ngươi càng lúc càng
lớn! Ngươi cho rằng gạt được một lần là có thể gạt thêm lần nữa?”
Ta thình lình quay đầu đi.
“Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngày đó ngươi trốn ở thư phòng ta là vì mục đích gì sao?” Giọng hắn đầy sự mỉa mai.
“Chẳng qua, ta hứng thú với trò chơi mới mẻ đó, không hề phản đối, vì
chưa từng thấy ngươi chủ động, không phải sao?” Miệng hắn cười lạnh,
giống như nhắc nhở biểu hiển dâʍ đãиɠ không chịu nổi của ta ngày đó.
“Ngươi nghĩ rằng ta vì sao lại diễn kịch cùng ngươi? Ta vốn là muốn
thưởng thức một chút, ngươi có thể làm đến thế nào, nhưng thật ra, ngươi làm cho ta quá thất vọng!” Hắn khẽ lắc đầu nói, ánh mắt càng ngày càng
sắc lạnh:”Ngươi cư nhiên cùng U Minh Ám phủ cấu kết với nhau!”
“Ta không có!” Ta vừa xấu hổ vừa tức giận:”Ta không biết cái gì là U Minh Ám phủ cả! Ngươi không cần vu khống ta!”
“Thanh chẩn đoán bệnh là không có sai! Hỏa hạt sen chỉ có ở cốc (*hang
động) Liệt Hỏa, mà cốc Liệt Hỏa là nơi của U Minh Ám phủ! Chỉ có chủ
nhân U Minh Ám phủ mới có thể lấy được, ở giang hồ khó có thể kiếm được
thuốc ấy, ngoại trừ hắn, còn có ai có phận sự chuẩn bị nhiều hỏa hạt sen cho ngươi!” Hắn tức giận nói.
Ta đột nhiên nhận ra, đã từng nghe nói qua, cái bình ngọc nhỏ ấy, chính
là hỏa hạt sen, nhưng lại nghe nói, chỉ cần ta ăn xong rồi, hắn lại đưa
những thứ khác mới hơn, nếu thật sự giống lời ca ca nói, kia không phải
là ….~~~
“Như thế nào? Câu chuyện thế nào?” Hắn khinh miệt nhìn ta.
“Ngươi đã muốn định tội ta, ta đây nói tất cả đều không được, phải làm sao?” Ta cúi đầu, nhẹ giọng đáp.
Ta nghĩ nên bỏ qua, nghĩ đến thì có thể làm được, nghĩ đến đã làm gì
được, nói gì thì cuối cùng cũng bị hắn chê cười. Một sự chê cười thật
lớn! Thật đáng buồn cười à. Ta nghĩ mình có thể đấu lại hắn – đã từng
đánh bại vô số địch thủ là võ lâm minh chủ sao? Thật sự không biết lượng sức rồi.
“Hắn ở nơi nào?” Hắn lạnh lùng hỏi:”Các người cấu kết với nhau như thế nào?”
Ta lắc đầu, nhắm hai mắt lại.
“Tốt, tốt lắm! Ta xem ngươi có thể kiên trì đến mức nào!” Giọng nói hắn giống như phảng phất từ địa ngục vẳng đến.
Da thịt ta nóng như lửa, dường như mỗi lần hắn chạm vào đều làm ta run rẩy không thôi.
Thật là khó chịu! Cơ thể ta như sắp nổ tung, ta chỉ có thể vô thức đong đưa thân thể, muốn thoát khỏi tình cảnh tra tấn này!
“Có vẻ như là rất có hiệu lực.” Hắn nói cứ như vừa xa lại vừa gần:”Có phải rất muốn hay không?”
“Biết cái này gọi là gì không? Nhan mị! Trong hoàng cung dùng để đối phó với phi tử không nghe lời đó.”
“Nói cho ta biết, hắn ở nơi nào? Các ngươi làm sao liên lạc với nhau? Chỉ cần ngươi nói, ta liền giúp ngươi giải thoát.”
Tay của ta bị trói, hắn vừa nói vừa tùy ý đùa giỡn cơ thể ta.
“Hắn đã chạm vào ngươi?” Lưỡi hắn lướt qua vành tai ta, nhẹ nhàng mà cắn một chút, vừa lòng khi nghe thấy được tiếng ta rêи ɾỉ.
“Nói mau, hắn đã chạm vào ngươi? Có phải hay không nơi này?” Tay hắn
nâng một bên ngực ta, thưởng thức trong bàn tay, ác ý nắm đỉnh nụ hoa,
vuốt ve, lôi kéo.
Ta càng thêm run rẩy mạnh hơn, miệng tràn ra nhiều tiếng nức nở cùng rêи ɾỉ.
“Từ bỏ, không cần~~~~~” Ta run giọng cầu xin hắn.
“Không cần? Ngươi muốn ai? Không cần ta, chả lẽ ngươi muốn hắn?”Gương mắt hắn phút chốc trở nên biến dạng.
Hắn tách hai chân ta ra, không hề thương xót thăm dò bên trong ta, tra tấn ta.
“Hắn chạm qua nơi này của ngươi sao? Đã muốn trở thành hạng người này,
thật là dâʍ đãиɠ! Ngươi là câu dẫn hắn như vậy? Phải không? Nói mau!
Lòng kiên nhẫn của ta rất có hạn!” Hắn cắn vào cổ ta không chút kiên
nhẫn.
“Ta không có~~~hắn không có chạm qua ta ~~~” Ta thở dốc, cố gắng tránh né hành động của hắn.
“Con nhỏ lừa bịp!” Hắn cúi đầu, ngậm một bên nụ hoa: “Ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu!”
Dưới sự di chuyển của đầu lưỡi cùng răng hắn, sự kìm chế của ta dường
như sụp đổ. Toàn thân bị đùa giỡn ở hai nơi, ta sắp không chịu nổi sự
tra tấn của hắn rồi.
“Làm ơn…làm ơn…ta van xin ngươi~~~” Ta nức nở cầu xin hắn.
“Van xin ta? “ Hắn từ từ đi sâu vào.
“Van xin ngươi~~~xin ngươi giúp ta~~~xin ngươi giúp ta giải thoát~~~”
Cái cảm giác kí©h thí©ɧ bên dưới này, làm cho ta đã sắp mất đi thần trí
rồi.
“Ta là ai?” Hắn đột nhiên dừng lại mọi động tác.
Ta khó chịu vặn vẹo thân thể, thân dưới hút chặt vào ngón tay hắn, không nhịn được bèn cọ xát: ”Ngươi là~~~ Ngươi là Nhan Ngạo Hành! ~~~van
ngươi~~~”
“Tốt lắm!Bây giờ ngươi đã biết, hãy kêu cho ta nghe!”Hắn rút ngón tay ra, đổi lại bằng cái vật nóng như lửa của hắn.
Đột nhiên các giác quan được lấp đầy, ta dường như lập tức tới đỉnh
điểm, ai ngờ, hắn vừa mới đi vào, liền rút khỏi ngay sau đó, ta giữ chặt nơi thắt lưng hắn, muốn ngăn cản hắn rời đi.
“Kêu cho ta nghe! Kêu tên ta! Nói muốn kêu tên ta!” Hắn thì thầm dỗ ngọt bên tai ta.
“Nhan Ngạo Hành~~~” Ta không thể đua đưa theo nữa, phải cầu xin hắn thưởng cho.
Hắn khích lệ ta, nhẹ nhàng rút ra rồi lại đâm sâu vào:”Kêu nữa! Kêu vang lên một chút!”
“Nhan Ngạo Hành~~~Nhan Ngạo Hành~~~ Nhan Ngạo Hành~~a~~ Nhan Ngạo Hành~~~!”
Ta giống như ở dưới sự điều khiển của hắn, chỉ biết thốt ra tên hắn, chịu đựng hắn tước đoạt.
Hai thân thể dính vào nhau rất phù hợp, ta vốn không thể nghĩ gì nữa,
chỉ biết theo bản năng mà đong đưa, phối hợp nhịp điệu với hắn!
Cho đến khi, tiếng hét to của ta và tiếng gầm nhẹ của hắn cùng vang lên, chúng ta đã cùng nhau chạm đến đỉnh điểm của đam mê!