- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Địa Ngục Sâu Thẳm
- Chương 34
Địa Ngục Sâu Thẳm
Chương 34
Chước Cảnh Viên, biệt viện của Tuyển An Tĩnh Vương Vũ Văn Huyên, dựa vào tin tức đã thu được, Vũ Văn Huyên cùng Nhan Ngạo Hành đều ở nơi
này.
Lúc đi xuống xe ngựa, trong nháy mắt ta cảm thấy hoảng hốt, sắp gặp nhau rồi!
“Nàng cẩn thận một chút!” Thích Thiểu Thương không xuống xe, âm thanh cách một bức mành tựa hồ có chút khác biệt.
“Ta đã biết, ta sẽ mau chóng đem đồ vật về, hy vọng các ngươi có thể giữ tín.”
“Tử Nhi, có lẽ nàng nên nghĩ nhiều cho bản thân mình đi! Những gì ta nói với nàng lần trước, nàng hãy cân nhắc! Ta đi trước!” Nói xong câu đó, hắn không cần nghe câu trả lời của ta, lập tức cho xe ngựa quay đầu đi khỏi!
Không kịp đưa mắt nhìn theo hắn rời khỏi, cửa chi nha một tiếng mở ra!
Ta được nô bộc kính cẩn dắt vào cửa, băng qua hành lang dài có hoa văn
chạm trổ, uấn quanh hồ nước đang nở đầy hoa sen mùa hạ, đi tới trước một gian nhà đầy u nha tĩnh mịch.
“Tiểu thư, mời vào, Vương gia lập tức tới liền!” Người nô bộc trẻ tuổi mặc thanh y tiểu mạo (trang phục áo xanh, mũ nồi hay mũ quả dưa) lễ
phép, giúp ta mở cửa.
Mặc dù thấy có chút kỳ lạ, ta cũng đi vào trong.
Cánh cửa sau lưng bị đóng lại, ta xoay người muốn mở cửa, lại phát hiện cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài!
Bên ngoài chỉ nghe thấy thanh âm của người nọ bước nhanh đi xa khỏi, vì vậy ta mới đột nhiên nhớ tới nãy giờ dọc theo đường đi ngay cả một
người cũng không có gặp!
Có chuyện gì đây?
Thật không nghĩ mới tới nơi này chẳng biết làm sao đã bị giam lỏng!
Dựa lưng vào cửa, ta bỗng cảm thấy một hồi nhẹ nhõm, thì ra mình sợ, sợ đối mặt với người kia!
Nhắm mắt lại, nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đây, thì ra những điều ngọt ngào và nỗi đau đớn cứ tưởng đã quên rồi, vào lúc này lại đều dâng
trào ra.
Không thừa nhận không được, đối với người kia, ta cũng không có hận hắn, không chỉ như vậy, ta lại còn rất lưu luyến đối với một chút ấm áp mà hắn thí cho.
Ta cũng chỉ là một nữ nhân bình thường a, thật sự chỉ muốn có một người yêu ta và ta cũng yêu người đó!
Nhưng người kia, người kia ~~~~~
“Đã lâu không gặp rồi! Tử Sa tỷ tỷ!” Giọng nói như tiếng chuông bạc đột nhiên vang lên.
Ta xoay người, xuyên thấu qua song cửa sổ có hoa văn chạm trổ, thấy
ngoài cửa có một mỹ nhân mặc phấn y đang đứng dưới một gốc cây liễu rủ
nhẹ.
“ ‘phiên phiên phù liễu tư, phinh phinh phù dung mạo’ (*tư thế tao nhã
như liễu, dung mạo tao nhã như phù dung*) Ti Nhược muội muội, mấy ngày
không thấy, muội xinh đẹp hẳn ra!”
Tiểu mỹ nhân ở ngoài cửa nét mặt tươi cười như hoa: “Tử Sa tỷ tỷ, tinh
thần của tỷ xem ra cũng rất tốt, trước đó vài ngày thất vương gia cùng
vị thần y kia một ngày một đêm nghiên cứu đến nghiên cứu đi, chính là
muốn chế linh dược để có thể chữa hàn độc giúp tỷ tỷ. Bây giờ xem ra,
thân thể của tỷ tỷ dường như đã không việc gì hết!”
Ta mỉm cười, trả lời: “Nhờ phúc của muội muội, cơ thể ta tạm thời không sao cả.”
Đôi mắt đẹp linh chuyển: “Ha ha, vậy lần này tỷ tỷ tới là có chuyện gì không?”
“Việc này sao ~~~~” ta nhíu mắt, hỏi thật là thẳng thắng!
“Không biết là muội muội muốn biết gì? Hay là ~~~~” Ta cười hì hì mà nhìn người ở ngoài cửa, dù bận vẫn ung dung hỏi thăm.
“Ha ha, tỷ tỷ không biết, Ngạo Hành huynh ấy gần đây bề bộn nhiều việc! Hơn nữa ngũ Vương gia cùng thất Vương gia lại đúng lúc không ở trong
phủ, cho nên, bất đắc dĩ, chỉ có muội muội ta đi ra nghênh đón tỷ tỷ
thôi.” Có vẻ tràn đầy áy náy.
“ A! Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của muội muội?”
“Ai, chẳng qua là Ngạo Hành huynh ấy vội vàng chuẩn bị hôn sự của hai
chúng ta, cho nên, hết sức cẩn thận! Chỉ sợ ~~~~” Đôi mắt của tiểu mỹ
nhân kia bỗng dường như ẩn dấu con dao nho nhỏ, bắn hai luồng ánh sáng
lạnh lẽo tới đây.
Cả người ta hơi hoảng, nắm chặt tay, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì.
Hôn sự?
Trong lòng chính là phát khổ, thì ra những hồi ức dịu dàng đó của mình đều chẳng có gì đáng giá rồi!
“Vậy thực sự là phải chúc mừng muội muội rồi! Chỉ là lần này ta đến vì
gặp ca ca, có chút chuyện cần nói, nhất định phải nói trước mặt hắn mới được. Muội muội còn có gì lo lắng sao? A, được rồi, hiện tại cũng không thể kêu muội muội, hẳn là kêu tẩu tẩu mới phải!” Nụ cười mỉm bên môi
của ta không thay đổi.
Người ngoài cửa kia nghe xong câu nói sau cùng của ta, cười đến run rẩy hết cả người, chỉ dùng bàn tay nhỏ bé che miệng lại, ánh mắt đung đưa
lưu chuyển càng phong tình vạn chủng.
“Không dám, hai chữ ‘tẩu tẩu’ thực sự là thiệt cho muội muội rồi! Ai,
cũng không phải muội muội không muốn cho tỷ gặp Ngạo Hành ca ca, chỉ là Ngạo Hành ca ca huynh ấy hạ lệnh, hễ là người U Minh Ám phủ, gặp một
người bắt một người! Muội muội cũng vì nghĩ cho tỷ tỷ, bộ dáng của tỷ tỷ như tiên nữ, làm sao có thể đi ở trong đại lao dơ bẩn chứ? Cho nên,
cũng chỉ có thể để tỷ tỷ ở chỗ này ủy khuất mấy ngày, chờ năm ngày sau, chúng ta đại hôn xong, muội lại hướng phu quân cầu tình, để huynh ấy nể mặt một chút đối với tỷ tỷ. A, được rồi, quên nói cho tỷ tỷ rồi, khi
Ngạo Hành đến liền nói với hai vị Vương gia, nói là tỷ đã phản bội cả
Nhan gia, từ nay về sau, tỷ không bao giờ… là người của Nhan gia nữa,
huynh ấy cũng không có người muội muội như vậy! Tỷ xem, hiện giờ cái
kiểu này, tỷ mà gặp huynh ấy, chỉ sợ lập tức sẽ bị giam lại mất! Ở chỗ
này, có muội muội chăm sóc, không ai dám mạo phạm tỷ tỷ đâu! A,được rồi, đợi lát nữa muội sẽ phân phó hạ nhân đưa ngọ thiện (*bữa trưa) lại
đây. Tỷ tỷ yên tâm, nơi này là sương phòng yên lặng nhất, bình thường
căn bản không có người đến, sẽ không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi đâu!”
Trong lời nói hết sức có ý chân thành.
Khẽ thờ dài, xem ra ta sẽ không thể đi ra, cũng được, vừa đến đây, đợi ổn định đã.
“Vậy phiền muội muội rồi!” Ta xoay người, không nhìn tới người ngoài
cửa, trực tiếp tới giường, bôn ba hết vài ngày như vậy, cuối cùng cũng
có thể ngủ ở trên giường rồi.
Ta nhắm mắt lại, lập tức ngủ, cơn mệt mỏi vô cùng khiến ta có được một giấc ngủ thật ngon khó có.
Biết rõ ràng là đang nằm mơ, nhưng mà ta vẫn rất vui vẻ.
Đình viện quen thuộc, cây tử đằng rực rỡ, có phụ thân cao lớn uy vũ, còn có mỹ nhân bên cạnh ông, xinh đẹp không gì sánh được kia, chẳng phải
ta vừa thấy là mẫu thân sao?
Hai người bọn họ hạnh phúc gắn bó cùng một chỗ, cười hướng về phía ta, miệng cười thật dịu dàng như vậy!
Phụ thân, mẫu thân, lúc nào Tử nhi mới có thể gặp các người đây?
Ta không kìm lòng nổi chạy về hướng bọn họ, lại bị một cây ngọc tiêu
ngăn cản, dung nhan tuấn mỹ không gì sánh được, thân hình phóng khoáng
một cách tự nhiên —— cữu cữu!
Được rồi, ta còn chưa thể đi tìm phụ thân cùng mẫu thân, cữu cữu cùng Ám vẫn còn đang chờ ta!
Mở phắt mắt ra, ta thoáng cái ngồi dậy, sờ sờ mồ hôi trên trán ẩm ướt, chán nản tựa lên vách tường.
Tâm thần không yên, nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì với cữu cữu và Ám!
Trong phòng một màu đen mịt mùng, sợ là đêm đã khuya rồi.
Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng khe khẽ thở dài!
Có người!
Toàn thân ta khẩn trương, mạnh mẽ tự trấn tĩnh mở miệng hỏi: “Là ai ở đây vậy?”
Chỉ thấy ánh lửa sáng ngời, giá cắm nến trên bàn được đốt sáng lên.
Dưới màu vàng của ngọn lửa đang chiếu rọi kia, chính là dung mạo quen thuộc không thể không nhận ra!
Dưới ánh nến, không thấy rõ thần sắc trên mặt của người kia, bỗng nhiên nhớ tới, ngày trước cũng có tình cảnh tương tự, ta vừa tỉnh lại, hắn
ngồi ở ghế nhìn ta, sau khi ~~~~
Mặt ta bỗng nóng lên, nhưng cũng nhớ lại thời gian tươi đẹp kia ~~~~
Im lặng hết một lát, hắn rốt cục mở miệng: “Lần này ngươi đến có mục đích gì?”
Câu hỏi không mang theo chút tình cảm nào, quả nhiên, đã không cần đối phó ta rồi a.
“Ngươi đã tìm được bản đồ bảo tàng rồi à?” Đã như vậy, không bằng đi thẳng vào vấn đề.
Người nọ chỉ hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
“Nếu như ngươi tìm được bản đồ bảo tàng, có thể cho ta mượn một chút được hay không?” Chỉ có thể hỏi lại một lần.
“Ngươi muốn sao? Ngày đó không phải ngươi tự đem ba thanh kiếm đưa cho
ta đó sao? Thế nào, ngày hôm nay lại muốn bản đồ bảo tảng?” Giọng nói
tràn đầy mỉa mai.
“Ba thanh kiếm là ta đưa cho ngươi, bây giờ ta muốn lấy về bản đồ bảo
tàng cũng không có gì sai?” Tự quên đi sự trào phúng trong giọng nói của hắn, ta kiên nhẫn nghĩ muốn thuyết phục hắn.
Trả lời lại ta là nụ cười lạnh lùng.
Người nọ đứng lên, từng bước đi về phía ta.
Cảm giác áp bách kia đầy đáng sợ, khoảng cách của chúng ta càng rút ngắn thì cũng lại càng ngày càng nặng nề.
Ta vô thức lui lại một chút, lại phát hiện mình đã đứng sát vách tường, lui cũng không thể lui lại!
Cắn môi, ta mở to hai mắt nhìn, chết tiệt, chẳng lẽ thói quen đã thành tự nhiên rồi sao?
Hắn đã đứng ở bên giường, chậm rãi khom người xuống.
Cho dù là trong bóng đêm, hơi thở tràn đầy hứng thú xâm lược phát ra trên người hắn đã làm ta khó có thể hô hấp rồi.
“Ngươi không phải rất tài giỏi sao? Muốn tự mình bảo vệ an toàn của
người nhà ngươi! Thế nào, mới qua vài ngày như vậy, đã mặt dầy chạy tới đòi lấy về bản đồ tàng bảo, nên nói ngươi ngây thơ, hay là ngu xuẩn
đây?” Hắn vừa nói, vừa vươn bàn tay rảnh rỗi, nâng mặt của ta lên, buộc ta cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
“Thứ này vốn là mầm tai họa đã hại nhà ta, ta cũng không có cách nào,
chỉ có nó mới có thể cứu được người nhà của ta! Cho nên, cho dù thế nào, ta cũng phải mang bản đồ bảo tàng trở về!” Ta thản nhiên trả lời: “Lúc trước ta là kẻ ngu ngốc đã bị ngươi lừa gạt xoay quanh mà thôi, cho
nên, ta nghĩ rõ ràng rồi, thẳng thắn nói rõ ràng ra hết, như vậy tốt
hơn là cùng ngươi đấu trí đấu dũng!”
Hắn dường như rất bất ngờ khi nghe thấy ta trả lời như vậy.
Bỗng nhiên, hắn vươn một ngón tay, ngả ngớn lướt qua môi của ta, dường như đang suy nghĩ đến điều gì.
Đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười khẽ, hắn chợt cúi đầu xuống, môi áp
vào môi của ta, khàn giọng nói: “Lần này chính là ngươi tự chui đầu vào lưới, cũng đừng trách ta!”
Trong lòng ta chấn động mạnh, thoáng cái máu đã xông lên hai gò má, ám
muội trong lời nói của hắn làm sao ta có thể không nghe rõ?
Dùng khí lực toàn thân đẩy hắn ra, ta lấy tốc độ nhanh nhất nhảy xuống giường, chạy về phía cửa!
Mắt thấy gần với tới cánh cửa rồi, thân thể bỗng nhiên đã bay lên không, sau đó lại bị ném mạnh trở về trên giường.
Hoảng hốt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt đang không hề che giấu sự tức giận chút nào, ta ra sức lui lại đằng sau, đến khi, lưng ta lại một lần nữa áp sát vào vách tường cứng lạnh.
“Không được! Chúng ta đã không còn vấn đề gì hết! Hơn nữa ngươi cũng đã sắp thành hôn! Ngươi không thể đυ.ng chạm ta nữa!” Ta lớn tiếng kêu lên, thì ra cố gắng giả tạo nên lớp bảo vệ, ở trước mắt hắn lại không chịu nổi một đòn như vậy!
“Không còn vấn đề gì? Ngươi cho rằng một câu nói là có thể xóa bỏ? Ngươi đã quên lời ta nói rồi sao? Ngươi là của ta! Trừ khi ta chết! Bằng
không, ngươi đừng mong thoát khỏi ta! Lần trước ở U Minh Ám phủ, không
ngờ ngươi lại có dũng khí đẩy ta ra! Ngươi đã lựa chọn cữu cữu của
ngươi, còn cả, Minh Ám! Được! Được rồi! Không phải ngươi nói, vì bọn họ, ngay cả tính mệnh ngươi cũng có thể không cần sao? Nếu nói như vậy,
trước khi tới nơi này ngươi nên nghĩ kỹ chứ! Không có gì là không phải
nỗ lực trả giá đắt mới có thể xong được!” Lời nói cay nghiệt như vậy từ miệng hắn nói ra dường như làm kinh thiên động địa.
Gắng sức nhắm mắt, ta hít sâu một hơi, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói: “Vậy ngươi muốn gì? Cơ thể của ta? Thế nào, vị hôn thê của ngươi không thỏa mãn được ngươi sao?”
Cho dù là trong bóng đêm, ta cũng có thể thấy ánh lửa ở trong mắt hắn.
“Ta thành thân hay không thành thân không liên quan đến ngươi sao? Đây
đều không phải là mong muốn của ngươi sao? Như vậy thì Nhan gia sẽ không phải tuyệt hậu. Thê tử của ta đương nhiên phải đối xử cẩn thận rồi,
trước đại hôn làm sao có thể làm hành động vô lễ được chứ? Về phần ngươi ~~~ ngươi cho là ngươi đáng giá đổi lấy bản đồ bảo tàng sao?”
Đã hiểu rõ ý nghĩa của bản thân ta trong lòng hắn, cần gì phải ở chỗ này tự rước lấy nhục chứ?
Ta bất giác cắn môi, trong lòng đã tức giận đến cực điểm, đã không còn
thấy đau nhói, chẳng qua là lạnh, lạnh tới tột cùng rồi, một khoảng yên lặng mịt mùng.
Trong lòng lặp đi lặp lại một lần rồi lại một lần: Nhan Tử Sa ơi Nhan Tử Sa, nếu ngươi thật sự không thể thoát ra, thì dù bất luận thế nào cũng đều không thể đạt được mục đích.
Có lẽ là do thấy ta không có đáp lại, hắn không kiên nhẫn.
“Thế nào? Nói không nên lời? Vừa rồi không phải miệng lưỡi sắc bén lắm sao? Nói, rốt cục là ai chỉ thị ngươi tới đây? Minh Ngự?”
Ta giương mắt, lẳng lặng nhìn người trước mắt, được rồi, là như thế này, nếu không thể quên, vậy thì phá hủy hoàn toàn vậy! Trái tim của ta nếu đã cho lầm người, không thể lấy lại, vậy dứt khoát hủy diệt!
Lộ một chút cười yếu ớt, ta quay sang hắn nói: “Ta đã là người vô dụng đối với ngươi, nhưng trong mắt người khác thì không!”
Nói xong, không nhìn tới hắn, ta nhảy xuống giường, tìm được giày thêu, mang vào, chậm rãi đứng lên, sửa sang xong quần áo đang có chút lộn
xộn, đi về phía cửa.
Vừa mới kéo mạnh mở cửa ra, cánh cửa kia lại bị một luồng lực mạnh đóng lại lần nữa, không có ngoảnh đầu lại, ta lạnh lùng nói: “Nhan công tử, xin chớ vô lễ, ta là vị hôn thê của chủ nhân nơi này, Tuyển An Tĩnh
Vương Vũ Văn Huyên điện hạ.”
“Ngươi đang nói bậy bạ cái gì?” Hai cánh tay của hắn kìm trên đầu ta, vừa vặn ôm lấy cả người ta trong lòng hắn.
“Lúc đó ở Thích gia trang, trước mặt của nhiều người, Tĩnh Vương điện hạ tuyên bố hắn là vị hôn phu của ta, chuyện này chẳng lẽ ngươi không
biết?”
Ở đằng sau, người kia dường như ngẩn ra, lẽ nào hắn thực sự không biết?
Nghĩ đi nghĩ lại thì, lúc đó hình như hắn bị thương mê man, chẳng lẽ lúc đó hắn không có giả bộ, là mê man thật sao?
Ta xoay người, vui sướиɠ nhìn vào trong con ngươi sâu thẳm của người
này, nói: “Cho nên Nhan công tử, ngươi xem, ta có đúng hay không nên đi tìm Vương gia giúp đỡ một chút?”
“Ngươi dám!” Hai chữ này tựa hồ như rít ra giữa hai hàm răng.
“Lạ thật, ta có cái gì không dám chứ? Nhan Tử Sa ta chẳng qua là một
thiếu nữ trói gà không chặt, đương nhiên muốn tìm một người có thể nương nhờ, lại không có người nào có thể tin cậy được so với vị hôn phu của mình. Hơn nữa, Vương gia đã sớm biết quan hệ của ngươi và ta trong lúc đó, nếu hắn cũng đã không để tâm, xin hỏi Nhan công tử ngươi có quyền
gì xen vào đây? Không dám thỉnh cầu Nhan công tử thông báo thay, chỉ
mong ngươi đừng ngăn cản nữa thì tốt rồi. Suy cho cùng, hiện giờ ngươi
và ta không có liên quan gì! À, đúng rồi, thực ra ta đã chết qua một
lần rồi, bây giờ còn có thể sống mà đến đứng trước mặt của ngươi, hoàn
toàn là nhờ cữu cữu liều mình cứu giúp, cho nên, hiện tại cái mạng này
của ta, sẽ chỉ vì cữu cữu cùng U Minh Ám phủ mà sống!”
Nét mặt mỉm cười, nhìn vào mắt của người nọ vô cùng chăm chú, vướng mắc với ngươi lúc trước ta đã rất chán rồi, đã như vậy, không bằng để hai
bên tự do, ngươi có người ngươi thật lòng yêu, ta, đương nhiên ta sẽ
không đi lợi dụng sự thật tâm của Huyên, chỉ hy vọng có thể cùng hắn làm một giao dịch công bằng!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Địa Ngục Sâu Thẳm
- Chương 34