Thân thể sưởi ấm lẫn nhau, nhưng không cách nào có thể đến được nơi sâu thẳm nhất trong lòng ta!
Ta thản nhiên nói: “Ngươi muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, ta vẫn định sẽ gặp lại!”
“Ngươi thích hắn như vậy sao!” Mắt hắn cực kỳ giống mãnh thú khát máu.
“Thích? Ít nhất, ta cũng thích hắn hơn thích ngươi!” Ta thản nhiên đối diện với hắn .
“A!” Hắn khẽ nhếch khóe môi: “Đáng tiếc, ngươi là người đàn bà của ta, ta là người đàn ông duy nhất của ngươi không phải sao?”
“Thì sao chứ?” Ta cười yếu ớt nói: “Thân thể ta không nắm trong tay
được, ít nhất còn có trái tim ta. May là, ta còn nắm trái tim ta trong
tay! Giống như người của ta vậy, nếu ta không thể trao thân thể cho hắn, chỉ cần trong lòng có hắn là đủ rồi! Không phải sao?”
“Trong lòng có hắn ư?” Trong mắt ca ca có mưa gió trào đến: “Được lắm,
đúng là một kẻ ‘thân đang bên Tào mà lòng thì bên Hán’! Một khi đã như
vậy, ngươi nghĩ ta sẽ giữ lại một món đồ chơi không biết nghe lời bên
cạnh sao? Nếu ta không nắm được trái tim ngươi trong tay! Ta đây sẽ phá
hủy nó!”
Con ngươi hắn đã từ thủy tinh đen trong suốt biến thành hố đen sâu thẳm không thấy đáy!
Vì sao? Ta lờ mờ nhìn thấy vẻ tuyệt vọng tàn khốc trong bóng đêm kia! Hắn đang thống khổ gì chứ?
Ta kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi sẽ phá hủy ta thế nào?” Ta hỏi một cách vô cảm, giống như cuộc nói chuyện này không liên quan gì tới sự tình cả.
“Giống như này!” Ánh mắt hắn thay đổi, bỗng nhiên hôn môi ta.
Có một chút đăng đắng truyền đến, hắn cho một viên thuốc vào trong miệng ta. (*thuốc kí©ɧ ŧìиɧ hay thuốc phiện sao hơ hơ ko hiểu lắm à nha)
Ta không khỏi cười khổ: “Tội gì phải thế? Như thế còn không bằng trực tiếp gϊếŧ ta, như thế mọi chuyện sẽ xong hết!”
Ta vừa nói xong, liền cảm thấy thần trí dần dần mơ hồ, giống như mình
bay lên đám mây, thật thoải mái! Không cần phải hỏi, không cần phải đi
truy tìm chân tướng sự việc gì, cứ như vậy tốt lắm, để cho ta trốn đi
đi!
“Ừm, thật thoải mái, còn muốn nữa! Ta còn muốn nữa…” Ta nghe thấy chính
mình đang cầu xin với giọng nói yêu mị: “Cho ta nữa đi, mau một chút,
đừng ngừng lại!”
“Tốt, chỉ cần nàng nghe lời, ta liền cho nàng!” Một âm thanh ôn nhu nói.
Môi hắn nhẹ nhàng tiến dần lên, ta giống như kẻ lữ hành bị lạc trong
hoang mạc, trực giác dò tìm trong miệng hắn, đói khát hút toàn bộ chất
lỏng hắn đút cho ta.
“Ưm, còn muốn nữa!” Ta không nhịn được vặn vẹo thân thể, thật là khó chịu!
“Nhớ kỹ! Nàng là của ta, có chết cũng là người của ta! Ta là trời của
nàng, là đất của nàng, trong tim nàng chỉ có thể có một mình ta !” Giọng nói của hắn nghe rất êm tai à! Vâng, ta biết rồi, ta vẫn chính là của
ngươi, ta là của ngươi! Nhanh lên, ta còn muốn!
“Không được phản bội ta!” Hắn thì thào nói nhỏ bên tai ta.
“Nói nàng thích ta! Nói trong tim nàng chỉ có một mình ta mau!” Hắn
nhanh chóng ôm ta! Giống như muốn đem ta tiến sâu vào thân thể hắn.
“Ta thích ngươi! Ta chỉ thích một mình ngươi!” Ta nhanh chóng không chịu được!
“Cho ta, van xin ngươi, ta đã muốn rồi! Mau cho ta đi!” Thật là khó chịu, thật là đói khát!
“Không cần uống cái kia, ta cho nàng được rồi !” Ta nghe thấy hắn thấp giọng nở nụ cười.
Thân thể bỗng nhiên có cảm giác được lấp đầy, khiến cho ta thoải mái không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Ngoan, thấy nàng đủ ẩm ướt rồi, mở chân ra, ta tiến vào thêm một chút
nữa! Nàng cũng muốn ta đúng không? Hử?” Hắn thấp giọng gạ gẫm, giống như thuốc tê ngọt ngào.
“Ừ, ta muốn ngươi! Ta chỉ thích một mình ngươi mà thôi! Ta vẫn chỉ thích ngươi thôi mà ~~~” ta vừa rêи ɾỉ vừa thì thào nói một cách vô ý thức.
Thân thể hắn đột nhiên cứng ngắc trong chốc lát, khó khăn phát ra tiếng
nói: “Ta cũng chỉ có nàng! Chỉ có một mình nàng! Không được phản bội ta! Không cho phép rời bỏ ta!”
Giống như cá gặp nước, hắn gắt gao khống chế được cơ thể của ta, ép ta cùng hắn bước vào trầm luân bể dục!
“Tử Nhi, Tử Nhi ~~~~~” Hắn thở dài : “Không được rời bỏ ta! Nếu để nàng rời ta đi, ta thà tự tay mình hủy hoại nàng!”
“Không cần!” Ta nhìn ánh mắt hắn, không nhịn được đưa tay lên, cố gắng
muốn vuốt lên vẻ thống khổ trên mặt hắn: “Không cần khổ sở !”
Ta nở nụ cười xinh đẹp: “Ta vĩnh viễn đều là của ngươi mà!”
Đáp lại lời của ta, là dây dưa kịch liệt hơn nữa, tình cảm mãnh liệt tuyệt vọng như vậy, thiêu đốt toàn bộ cơ thể ta.
Ta vặn vẹo vòng eo, cố sức lựa theo động tác của hắn, hắn lật ngược ta lại, lại một lần tiến vào từ đằng sau.
Ta sung sướиɠ rêи ɾỉ cùng hắn thở dốc xen lẫn da^ʍ mê tìиɧ ɖu͙©, phóng
túng đi! Một giọng nói ở trong đầu của ta nói, cứ trầm luân như vậy chìm xuống dưới đi! Cùng nhau, cứ như vậy cùng nhau chìm xuống nơi địa ngục
sâu thẳm nhất đi!
“Tử Nhi ~~~~” Hắn thì thào gọi tên ta, giống như đã gọi ta cả đời rồi vậy.
Con tim thật đau đớn, vì sao lại đau như vậy chứ? Ta rõ ràng không nên
có cảm giác, rõ ràng là ta đã ăn mê dược nên không là chính mình, vì
sao, ta có thể cảm giác được hắn tuyệt vọng thống khổ!
Loại tình tự này chưa từng thể hiện ra trước mặt ta, đối mặt với hắn như vậy, ta cảm thấy không cách nào hận hắn, không thể hận người đàn ông
đối xử với ta như thế.
Chân tay vướng víu, khao khát hôn, trong lúc đó hai thân thể cùng tiếp
xúc với nhau, động tác càng ngày càng kịch liệt. Khi hắn gầm nhẹ, chúng
ta lại một lần cùng nhau đạt tới đỉnh cao của kɧoáı ©ảʍ ~~~~
“Như vậy thì tốt rồi!” Hắn cẩn thận giúp ta sửa sang lại quần áo và tư trang.
“Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, không cho phép đi ra ngoài, nghe chưa?” Hắn hôn gò má của ta một cái.
“Ta không đi ra đâu, ta sẽ ngoan ngoãn.” Ta cười ngọt ngào.
Hắn si mê vuốt ve hai má của ta, ta giống như mèo con ngoan ngoãn phục tùng bàn tay ve vuốt của hắn.
“Nếu nàng không thương ta, ta thà rằng nàng hận ta! Như vậy thì tốt rồi, từ nay về sau thế giới của nàng chỉ có một mình ta mà thôi!” Hắn nhìn
ta chăm chú, chậm rãi nói.
Hắn đứng lên, cuối cùng nhìn ta thật sâu, liếc mắt một cái, xoay người đi ra khỏi phòng.
Khi hình ảnh hắn biến mất ở phía sau cửa, nụ cười trên mặt ta cũng chầm chậm biến mất!
Đã quyết định đối với ta như vậy, vì sao còn muốn dùng ánh mắt như thế nhìn ta?
Lạnh lùng vô tình như thế đối xử với ta, để giữ ta lại thậm chí không
tiếc khống chế trái tim ta, làm cho ý thức ta hoàn toàn trở thành không
là của mình nữa rồi!
Đúng thật là, vì sao phải gọi tên ta theo cách đó chứ ?
Giọng nói như vậy, biểu cảm như vậy, giống như người bị tổn thương sâu sắc nhất hình như không phải là ta! Mà là hắn!
Ta ngơ ngác ôm đầu gối, trong lòng bấn loạn tê dại!
“Ngươi là Nhan Tử Sa phải không?” Bỗng nhiên một âm thanh cắt ngang suy nghĩ của ta.
Đi một mình tới bên giường.
Ta chậm rãi ngẩng đầu.
Quần áo đen tuyền như đêm tối, phát ra ánh sáng như tuyết, dung nhan như mĩ ngọc, tuấn mỹ, khí chất xuất trần, dường như không phải là người
thường.
“Ngươi là Nhan Tử Sa phải không?” Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt ta.
Ta gật đầu theo bản năng.
“Tốt lắm!” Ánh mắt hắn biến đổi, bỗng nhiên vươn tay điểm lên người của ta một cái, ta lập tức mất đi ý thức.
“Tỉnh lại rồi!” Một âm thanh lạnh như băng mệnh lệnh nói: “Hé miệng!”
Miệng bị đổ vào một chất lỏng khó chịu, “Khụ khụ ~~~~” ta mở to mắt.
Không phải nằm mơ! Người vừa rồi ở ngay trước mặt của ta!
“Ngươi là ai vậy?” Ta tránh khỏi vòng ôm của hắn, cảnh giác nhìn hắn.
Hắn không có trả lời ta, chỉ nhìn mặt ta, cái nhìn như vậy thật sự làm cho ta sởn gai ốc!
“Chính xác! Quả thực là giống nhau như đúc!” Hắn tự nhủ nói: “Nguyệt Nhi, nàng đã trở lại rồi! Nàng cuối cùng cũng đã trở lại!”
Trong ánh mắt hắn toát ra thần sắc điên cuồng!
“Ngươi không được lại đây, ta không phải Nguyệt Nhi! Ta là Nhan Tử Sa!” Ta sợ hãi hô to lên!
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi của ta, nàng không cần sợ hãi, không ai dám
thương tổn nàng một lần nữa! Ta sẽ không cho nàng tiếp tục quay về bên
cạnh Nhan Vô Địch đâu!” Giọng nói hắn vô cùng ôn nhu, hắn vươn tay,
muốn đem ta ôm vào trong lòng!
“Ta là Nhan Tử Sa! Nhan Tử Sa!” Ta đẩy mạnh tay hắn ra, nhảy xuống giường, chân trần, muốn chạy đi!
“Đáng chết!” Ta nghe thấy hắn mắng phẫn nộ, ta lại bị ôm vυ"t lên cao.
“Buông!” Ta vừa đá hắn, vừa giãy dụa hét lên.
“Buông nàng ra! Nàng không phải Minh Ánh Nguyệt! Nàng là Nhan Tử Sa! Nàng là con gái của cô ấy!”
Minh Ám! Không biết khi nào, hắn đã đến.
Cái tay ôm ta bắt đầu cứng ngắc, bỗng nhiên, hắn buông ta ra, ánh mắt
vừa điên cuồng đã khôi phục vẻ bình tĩnh, mặt hoàn toàn tuyệt vọng,
trống rỗng!
“Ngươi không phải là nàng! Nàng vĩnh viễn sẽ không trở về rồi!” Ánh mắt hắn đau thương, làm cho lòng ta cũng trở nên rối rắm.
Hắn xoay người, cũng không quay đầu lại rồi đi ra ngoài.
Mái tóc bạc, hình dáng cô đơn, thực ra hắn là ai?
“Nàng không có chuyện gì chứ?” Ám lo lắng nhìn ta.
“Không sao, hắn không có làm tổn thương ta. Hắn là ai vậy? Ta đang ở chỗ nào?” Ta hỏi.
“Nơi này là Mộng cốc! Người là chủ nhân U Minh Ám phủ, Minh Ngự.” Hắn
dừng một chút, chậm rãi nói: “Cũng là người cậu ruột thịt duy nhất của
nàng!”
Cậu! Ta thiếu chút nữa té trên mặt đất!
“Mẫu thân của nàng là Minh Ánh Nguyệt, là muội muội của người!” Minh Ám tiếp tục nói.
Ta còn có một người cậu! Ta thực sự không thể tin được!
“Ám! Mau nói cho ta biết! Chuyện gì đã xảy ra? Mẫu thân của ta đâu? Người ở chỗ nào?” Ta nắm lấy tay Ám, vội vàng hỏi.
“Người đã chết, ba năm trước đây đã mất rồi.” Trong ánh mắt Ám tràn đầy u buồn.
Ta nản lòng buông lỏng tay ra, rõ ràng đã sớm đoán được đáp án, vậy mà còn ôm hy vọng nhỏ bé, biến mất!
“Ta thậm chí còn chưa chính thức gặp qua người!” Ta nhẹ nhàng nói.
Ám không nói gì, chỉ vươn tay, yên lặng vòng qua bả vai của ta.
“Ta không sao!” Ta ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Ta thậm chí còn không biết
bà ấy mà! Cũng được, ta không phải còn có một người cậu sao?”
“Cái kia?” Ta do dự mở miệng nói: “Ám, ngươi là gì của ta?”
Hắn mỉm cười nhìn ta: “Biết nói như thế nào nhỉ? Có thể nói ta là biểu
ca của nàng, ta là đệ tử và đứa con duy nhất của Minh Ngự!”
“Ồ? Vì sao lại bảo là có thể nói?” Ta khó hiểu hỏi han.
“Bởi vì ta không phải con ruột của người!” Hắn mỉm cười giải thích.
“A!” Ta há to miệng.
“Ta vừa sinh ra đã bị vứt bỏ!” Ám lãnh đạm nói: “Người nhận nuôi ta, dạy ta võ công, nuôi nấng ta lớn lên.”
“Biết nguyên nhân sự tồn tại của ta không?” Ám bỗng nhiên quay đầu, dừng lại nhìn vào mắt ta, trong mắt hắn có vẻ nhu tình mà ta không hiểu rõ:
“Vì nàng đấy!”