- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Địa Ngục Nhân Sinh
- Chương 8
Địa Ngục Nhân Sinh
Chương 8
Mặc Nghiên ngủ quên trời quên đất mà không biết mình bị khiên đặt lên giường lúc nào. Bên cạnh trống trơn, cậu hít thở không khí trong lành, cảm thấy mệt mỏi đã rút đi không còn dấu vết, chỉ có thắt lưng vẫn còn bủn rủn chứng minh cho những gì cậu đã trải qua. Cậu nhìn xuống thân thể mình, đỏ mặt, thân trên cậu vẫn xích͙ ɭõa mà thân dưới vẫn y xì mỗi chiếc quần gợϊ ɖụ© đã khiến cậu muốn chết không được muốn sống cũng chẳng xong. Trứng rung vẫn đang nằm yên tĩnh bên trong mật động, Mặc Nghiên rất có xúc động giựt nó ném phăng đi nhưng cậu không dám, cậu không lường trước được Hà Mộ sẽ có bộ mặt như thế nào nếu cậu dám làm thế.
Khi cậu đang xoắn xít vì chiếc quần con thì chiếc điện thoại chợt rung lên khiến cậu giật mình làm trứng rung trượt sâu hơn vào trong.
- A... chết tiệt... - cậu oán hận nghe máy – aloo...
- Cục cưng dậy rồi đấy à?
- Mộ... anh đang ở đâu thế?
- Anh đang tiếp chuyện một vài vị khách, em đói bụng cứ gọi thức ăn, một lát nữa anh về!
- Em...em có thể cởi chiếc quần ra được không?
- Không được! Em mà cởi ra là anh giận em luôn, ngoan đợi anh về, tối nay chúng ta sẽ có một đêm vui vẻ! Yêu em...
- Vâng... - cậu yểu xìu cúp máy.
Mặc Nghiên tìm một chiếc áo choàng tắm khoát lên người rồi nhấc điện thoại gọi thức ăn, cậu thật đói, cũng thật ngoan ngoãn đè nén xúc động làm chiếc quần kia biến mất.
----------oOo----------
Hà Mộ uống không ít rượu, hắn đón taxi về khách sạn. Cảm giác ngà ngà say khiến du͙© vọиɠ của hắn tăng lên gấp bội lần, hắn vẫn còn một chuyện vô cùng quan trọng mà không ít sắc tình cần làm với tình yêu của hắn. Đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm chiếc điều khiển trên tay, hắn cười cười bật nút. Tài xế lái xe nhìn thấy nụ cười của hắn không hiểu sao thấy lạnh cả sống lưng a... Mà ở một nơi nào đó trong phòng khách sạn, Mặc Nghiên đang rêи ɾỉ và run rẩy liên hồi bởi những kɧoáı ©ảʍ chồng chất mà cái vật đang trong mật động của cậu đem lại.
Hà Mộ về tới khách sạn, hắn không vội vã lên phòng mà cứ từ tốn leo từng bật cầu thang, rượu cũng vơi bớt phần nào khiến hắn tỉnh táo lại. Hắn mở cửa phòng, bên trong loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc và rêи ɾỉ kìm nén. Hắn đứng ngay cửa từ tốn cởϊ qυầи áo, say mê hưởng thụ tiếng gọi đầy tìиɧ ɖu͙© của người yêu...
- Aa...ư...ha...ha...
Hà Mộ quang lõa đi về phía chiếc giường, Mặc Nghiên đang run rẩy thở dốc, đôi mắt ngập nước như sáng lên khi nhìn thấy hắn.
- Mộ...ha...ha... giúp em...khó chịu quá...ư...đừng cho rung nữa...
Hắn ngồi xuống cạnh cậu, bàn tay vói về phía mật động ngọt ngào vẫn đang được xoa nắn bởi trứng run. Đôi mắt hắn nhìn phân thân đã đứng thẳng vẫn đang rỉ nước của cậu, mỉm cười...
- Em đã ướt đến vậy a...
- Ư... ư... ư... giúp em...
Hà Mộ kéo mạnh trứng rung ra khiến cậu thét chói tai bắn ra lần nữa, sau đó giống như mất sức mà nằm xụi lơ trên giường, ngực phập phồng. Chưa lần nào cậu thấy kɧoáı ©ảʍ từ chuyện ấy đáng sợ như vậy a...
- Thích không cục cưng?
- Um... không... thích... - cậu khàn khàn đáp.
- Hửm...à, coi bộ em thích được anh lấp đầy hơn nhỉ... - hắn cười khẽ lật úp cậu lại.
Mặc Nghiên kiệt sức úp mặt vào gối. Mật động ướt đẫm bởi dịch yêu tiết ra, bóng loáng, cửa động khẽ co ra hút vào khiến hắn càng thêm cấp bách. Hà Mộ bất chợt đâm ba ngón tay vào khiến cậu lại rên lên. Bên trong thật ấm áp, vách thịt siết chặt ngón tay hắn làm hắn đưa đẩy càng nhanh.
- Ư... Mộ... đừng...
- Em được mà...anh muốn vào a...
Hắn nâng mông cậu lên, tách hai chân ra một khoảng cách đủ để lộ ra tiểu huyệt tiêu hồn, nâng súng lên cứ thế đâm vào.
- A...a... thật nóng.... Thật sâu...
- Cảm nhận anh! – Hắn giữ chặc eo cậu, không chần chờ đưa đẩy điên cuồng. côn th*t ma sát vách thịt đã vô cùng mềm mại hút chặt tạo ra tiếng vang ướŧ áŧ, vang khắp cả căn phòng.
Hô hấp của Hà Mộ càng lúc càng dồn dập, sự hút chặt từ tiểu huyệt khiến hắn không khống chế được muốn đem cậu đóng cọc tới chết.
- A...a... chậm... chậm một chút... Mộ...em không chịu nổi...ha... ha...
- Ha ha...
Mặc Nghiên lúc này chỉ còn biết nâng hông phối hợp với tầng suất càng lúc càng cuồng dã của người phía sau, cậu chẳng biết mình đang nói gì. Kɧoáı ©ảʍ vì Hà Mộ cứ đâm vào điểm mẫn cảm bên trong khiến đầu óc cậu trống rỗng, chỉ biết la lên theo từng cú thúc vào.
Chưa bao giờ Hà Mộ điên cuồng đến vậy, hắn muốn đem tất cả của mình đánh dấu lên thân thể cậu, đem tất cả trút vào bên trong cậu, muốn chứng minh hắn yêu cậu rất nhiều mà tất cả những gì hắn muốn thể hiện, hắn chỉ có thể biểu đạt bằng những kɧoáı ©ảʍ mà hắn có thể đem lại cho cậu.
Cậu đến với hắn quá dễ dàng, có đôi khi hắn nghĩ cậu có lúc cũng dễ dàng bỏ hắn đi như thế, nên lúc nào hắn cũng muốn đem cậu cột chặt vào bên mình, cho cậu yêu thương vô tận, làm cậu dựa dẫm vào hắn để không còn có thể rời xa hắn.
- Nghiên...ha...ha... yêu em... anh yêu em...
- Ư...chậm...Mộ... tha em...ư...
- Yêu em... yêu em... anh yêu em...
- A...a...um...ha... ha...
Hắn đâm liên tục vài cái, tiểu huyệt bỗng nhiên thít chặt, hút côn th*t vào thật sâu khiến hắn rên lên, cố sức thêm vài cái, côn th*t bỗng trướng to, run run bắn thật sâu vào bên trong. Mặc Nghiên cũng cứng người, giống như bị phỏng mà bắn ra, ngất xỉu.
Hà Mộ thở hổn hển bất động bên trong tiểu huyệt, đôi mắt dịu dàng nhìn chăm chú gương mặt trắng bệch vì mất sức của Mặc Nghiên mà trong lòng càng thêm ấm áp. Hắn trúng độc cậu quá nặng rồi, chỉ cần nhìn cậu thôi mà hắn thấy thế giới bên ngoài đều không xinh đẹp bằng cậu...
Nhẹ nhàng rút côn th*t ra ngoài, người đang bất tỉnh vì đau mà khẽ rên một tiếng rồi tiếp tục mê mang. Hà Mộ nằm xuống cạnh cậu, hôn lên chiếc trán ướt đẫm mồ hôi, khẽ thì thầm:
- Anh yêu em...
- Ưʍ...
Hà Mộ cười khẽ, lấy trong tủ đầu giường ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một cặp nhẫn được thiết kế dành cho nam vô cùng tinh xảo, hắn lấy một chiếc khẽ khàng đeo vào ngón áp út của cậu, rồi hôn lên đấy...
Đêm đấy Mặc Nghiên mơ một giấc mơ thật lạ lùng, cậu thấy mình đứng trong một tòa giáo đường được trang trí bằng hoa hồng đỏ, ở phía xa xa là Cha xứ đang dịu dàng nhìn cậu, bên dưới ông là người cậu yêu đang nở một nụ cười tỏa nắng, giơ tay về phía cậu... Đó là hôn lễ của cậu đúng không? Cậu rất muốn chạy nhanh về phía Hà Mộ nhưng vì vui quá mà đôi chân cứ đứng yên tại chỗ. Cậu muốn hét lên mà chẳng thốt nên lời...
Khi cậu mở mắt ra, đã là sáng của hai ngày sau, mà trên tay cậu đang lẳng lặng một chiếc nhẫn thật đẹp, chứng minh những gì cậu mơ đã sắp thành hiện thực...
- Em dậy rồi! – Hà Mộ mỉm cười ngồi bên cạnh cậu.
- Anh...
- Dậy nào, chúng ta phải chuẩn bị ra sân bay!
- Sân bay? Đi sân bay làm gì? – cậu nhíu mày hỏi.
- Kết hôn!
- Kết hôn? – Mặc Nghiên mở to mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hà Mộ chỉ dịu dàng nhìn cậu mỉm cười, đôi mắt tràn ngập tình yêu mà cả đời chỉ có thể trao cho mình cậu...
- Mộ... em yêu anh...
- Anh biết... - hắn trao cho cậu một nụ hôn sâu.
Cậu sắp kết hôn... cậu sắp lấy người cậu yêu nhất, có lẽ sẽ có nhiều khó khăn khác mà họ phải đối mặt, nhưng lúc này cậu cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới...
Có thể người cậu yêu không phù hợp với luân lí lẽ thường, nhưng tình yêu thì không phải một vách ngăn "giới tính" có thể ngăn cản được. Yêu đàn ông thì đã sao, miễn sao ta hạnh phúc là được rồi... đúng nhỉ?!!!!
----------END----------
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Địa Ngục Nhân Sinh
- Chương 8