Chương 8: Tử Mâu Xán Lạn

Cùng lúc đó tại phòng riêng của Thiết Thao Hội quán, một nam nhân cao lớn đang uể oải nằm dài trên trường kỉ. Ánh mắt dừng lại trên tấm bình phong cách hắn không xa, biểu tình tao nhã nhưng trong mắt lại tràn đầy ngạo nghễ lạnh nhạt.

Xuyên qua bình phong có thể nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh đang diễn ra trong Hội quán. Một nữ tử gầy yếu bị đám nam nhân to lớn nhốt vào trong l*иg. Những sợi xích sắt dày cộp trói chặt tay chân nàng.

Nam tử cầm chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch, nhẹ thở dài: "Thật đáng tiếc, vật nhỏ thú vị như vậy, lại có số phận bị heo chà đạp."

Ẩn vệ lẳng lặng đứng trong góc phòng nhịn không được liếc nhìn hắn một cái: ‘Đây là lần đầu tiên Chủ tử tỏ ra hứng thú với một nữ tử, nhưng cũng chỉ là một chút nhỏ, không hơn không kém.’

Khi tên ẩn vệ đang nghĩ về điều đó, đột nhiên thần sắc của Chủ tử ngưng trọng, hơi đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm bình phong. Có thể thấy rõ dung mạo của nữ tử bị giam cầm, da xanh xao gầy gò, nét mặt non nớt. Trong tích tắc, đôi mắt nhắm chặt mở ra, hàng mi khẽ run, hàn khí tỏa ra tứ phía.

Đôi lông mày kiếm của hắn đan lại, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt nàng. Đôi mắt thâm sâu như giếng cổ, phảng phất ẩn chứa đầy huyền bí, lờ mờ ánh lên tia tử sắc (màu tím), sáng chói đến mức bắt trọn được tâm hắn khiến ngực dâng lên một cổ rung động xa lạ.

“Vật nhỏ, đến tột cùng ngươi là ai? Làm sao có…”

Hắn lẩm bẩm nhìn nàng qua tấm bình phong với vẻ thích thú tột độ. Giống như dã thú đột nhiên nhìn thấy con mồi đã tìm kiếm bấy lâu nay, hai mắt hưng phấn sáng rực lên. Ngay lập tức, hắn quét mắt qua Chu Trung Phách và đám thị vệ đang khiên l*иg ra ngoài. Khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh chán ghét.

Đối mặt với tấm bình phong, hắn nhàn nhạt ra lệnh: "Theo dõi bọn họ."

Rõ ràng trong phòng trừ bỏ nam nhân đang nhìn chăm chú vào tấm bình phong không còn một bóng người. Nhưng lại đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp đáp lời: "Tuân lệnh, thưa Điện hạ."



Dừng lại một chút, giọng nói kia đột nhiên hỏi: "Nếu Chu Trung Phách dùng bạo lực…. Thuộc hạ có cần phế bỏ hắn không?"

"A……." Tên nam nhân cười nhẹ một tiếng, thanh âm đầy từ tính, vô cùng dễ nghe nhưng lại đầy khinh bỉ: "Dựa vào một kẻ phế vật như hắn, đúng là tự tìm tử lộ." "Thuộc hạ đã rõ."

Căn phòng nhanh chóng trở lại sự yên tĩnh trước đó, hắn từ từ đứng dậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười mê hoặc lòng người.

****

Khi Hạ Tây tỉnh dậy một lần nữa, nàng phát hiện mình đang ở trong một xe ngựa gập ghềnh. Như cũ vẫn bị giam trong l*иg, toàn bộ cơ thể, tứ chi của nàng đều bị trói lại bằng xích sắt rộng bằng một ngón tay. Do vị trí của l*иg giam nên tầm nhìn bị hạn chế, nhưng nàng vẫn có thể ngửi thấy mùi hơi thở nồng nặc ở gần đó. Hạ Tây cắn mạnh vào môi dưới, làm ý thức mơ hồ của nàng trở nên thanh tỉnh hơn.

Hiệu lực của Khống Nô Chú khá mạnh. Suốt dọc đường đi, ý thức của nàng tỉnh táo đến choáng váng rồi lại tỉnh táo, lặp đi lặp lại khiến tâm trí nàng liên tục quay cuồng, thẳng đến giờ phút này mới chân chính thanh tỉnh.

Đột nhiên cuộc trò chuyện của đám thị vệ truyền đến tai nàng: "Rốt cuộc nữ nô đó là người nào? Vì cái gì trên người không có linh lực dao động, nhưng lại có thể phong ấn tu vi của chúng ta?"

"Quản nàng là người nào! Chỉ cần thiếu gia có Thẻ Bài Nô ɭệ trong tay, đợi đến khi đến được Chu phủ, tìm người khắc một Ấn Hồn Nô chân chính lên cơ thể nàng ta, đến lúc đó, thiếu gia có thể tuỳ ý sử dụng!".

"Hừ! Xú nha đầu đó bất quá chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, cự nhiên dám làm chúng ta mất mặt trước bàn dân thiên hạ. Lão tử ta thật muốn hiện tại liền lột da nàng ta ra."