Hạ Tây bị ngữ khí đáng thương nũng nịu của Đản Đản chọc cười, xé một cái chân thỏ, đưa lên miệng cắn một ngụm đầy, quả nhiên là thơm nức bốn phía, mềm dai thơm ngon ... Đây mới thật sự là hương vị của mỹ thực nên có a!
Hạ Tây thở dài một tiếng, mới hướng về phía Đản Đản đang nôn nóng chờ đợi nói, "Còn lại là của ngươi, tới ăn đi, tiểu quỷ tham ăn!"
"Oa! Mẫu thân là tốt nhất!" Kim quang trên người Đản Đản không ngừng hướng tới chỗ thịt Thỏ Phong Linh còn lại, ngay cả ngọn lửa cực nóng bên dưới cũng không quan tâm, chớp mắt liền đem con thỏ nuốt chửng không còn một mảnh.
***
Đản Đản đã biết được mùi vị của Thỏ Phong Linh nên đương nhiên muốn nếm thử lần nữa, hắn không ngừng quấn lấy Hạ Tây đòi làm cho hắn ăn. Hạ Tây khuyên can mãi, hứa hẹn lần sau đến nhất định sẽ làm cho hắn mỹ thực còn ngon hơn, mới có thể thoát khỏi tiểu gia hoả này, rời khỏi không gian của mình.
Tuy rằng có không gian linh lực gột rửa, nhưng Hạ Tây vẫn vì hôm nay cả ngày bôn ba mà cảm thấy mệt mỏi.
Nàng cho người chuẩn bị nước ấm, cởi bỏ y phục, cảm nhận dòng nước ấm lướt qua da thịt mềm mại của nàng vừa ấm áp vừa dễ chịu, không thể nhịn được thoải mái thờ dài một hơi.
Đột nhiên, Hạ Tây nhăn mày, đáy lòng xẹt qua một tia như có như không cảnh giác. Cảm giác này tương tự như lúc nàng nhận thức được đám người Thanh Long theo dõi nàng, vô pháp nói rõ, nhưng khiến nàng đứng ngồi không yên.
Có người âm thầm đến gần phòng này!
Hạ Tây lòng chợt rung lên, biết chính mình không kịp mặc lại y phục, che chắn thân thể nữ nhi, nàng lập tức quyết định lấy ra mặt nạ da người, nhanh chóng đeo nó lên mặt.
Trong nháy mắt, nguyên bản làn da tuyết trắng tinh xảo của nàng trở nên vàng vọt, ngũ quan sắc xảo tuyệt mỹ cũng vì tối sầm sưng vù mà có vẻ không chút thu hút, hoàn toàn khôi phục bộ dáng của Nạp Lan Hạ Tây.
Vừa làm tốt lớp ngụy trang của mình, Hạ Tây liền cảm nhận được hơi thở xa lạ trong phòng, một đôi mắt trong bóng tối đang lạnh lùng nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ do xét.
"Vị bằng hữu nào đêm tối lại đến khuê phòng của thiếu nữ? Lén lén lút lút, không thấy xấu hổ sao?"
Lời lạnh lùng nhạo báng của Hạ Tây vừa nói ra, thực mau một thân ảnh đột nhiên xuất hiện dưới ánh nến trong góc tối.
Một nữ tử ăn mặc một thân hồng y, dung nhan mỹ diễm, lại lạnh như hàn băng, đôi mắt dừng ở trên người Hạ Tây, biểu tình đầy khinh bỉ xem thường.
"Ngươi nghĩ mình là ai! Dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với ta!"
Thanh âm nữ tử nghe rất êm tai, bất quá lời nói từ miệng nàng lại hết sức cuồng vọng cùng chán ghét, ánh mắt nhìn Hạ Tây như đang nhìn một đống rác rưởi, dạo chơi khắp người nàng, từ trên mặt di chuyển xuống phần cơ thể nhỏ nhắn bị dòng nước che khuất, dừng lại ở những vết bầm vết sẹo lộ ra ở phần trên cơ thể. Trong mắt tia trào phúng càng rõ rệt, "Nguyên lai chỉ là cái tiểu nha đầu khô khốc, hừ."
Hạ Tây cười lạnh, vươn tay ra đặt lên rìa bồn tắm, thờ ơ nói, "Ta chỉ là tiểu nha đầu, đương nhiên không thể so với a di (dì) mỹ lệ phong tình rồi a. Chỉ là không biết a di đêm khuya bái phỏng, có chuyện gì sao?"
Nữ tử trên mặt biểu tình đột nhiên âm trầm, trong mắt phát ra ánh lửa, lườm Hạ Tây giống như muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Nàng hiện tại bất quá chỉ mới hai mươi tuổi, nha đầu thúi này cư nhiên dám gọi nàng là a di! Còn đem nàng so sánh với nữ tử phong trần...quả thực đáng chết!
"Ngươi tìm chết----!" Nữ tử hồng y ánh mắt hàn quang chợt loé, cả người tản mát ra uy áp che trời lấp đất.
Hạ Tây chỉ cảm thấy ngực một trận áp lực, giống như bị thiên kim áp đỉnh, toàn thân máu mãnh liệt sôi trào.
Sắc mặt đột nhiên tái nhợt, nghiêng đầu “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Nữ tử hồng y nhìn đến bộ dáng đáng thương của Hạ Tây, trong mắt thực mau khôi phục cao lãnh cùng khinh thường, cười nhạo nói, "Bất quá chỉ là cái phế vật không chút linh lực, phế vật thì nên biết tự lượng sức mình...."