Nam Cung Dục cười nhạt nói: "Nếu ta không nhìn lầm, đan điền của ngươi từ lâu đã luôn ở trạng thái phong ấn. Phong ấn này cực kỳ cường đại thần bí, đến cả ta cũng không thể xác định loại cổ pháp nào đang được dùng, Nạp Lan Chính Trạch tự nhiên càng nhìn không ra."
Hai mắt Hạ Tây ngày càng rực sáng, toàn bộ thân thể đều nghiêng về phía trước, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi còn xa cách kiêng kị Nam Cung Dục: "Ngươi vừa mới nói có biện pháp giải trừ đan điền bị phong ấn của ta? Sau khi giải trừ, ta sẽ có thể tu luyện như bình thường?"
Hương thơm thanh đạm từ cơ thể thiếu nữ quanh quẩn ở chóp mũi Nam Cung Dục. Hắn chợt nhớ tới hình ảnh nữ tử này tàn nhẫn trong Thiết Thao hội quán, quả quyết trong Chu phủ, giảo hoạt nghịch ngợm dưới ánh nến, còn có ánh mắt chuyên chú đầy mê hoặc khi cứu mạng người khác.
Nữ tử này cùng hắn lại có rất nhiều điểm tương đồng, nhưng nàng càng thêm độc đáo, ngay cả dáng vẻ âm ngoan cùng tiểu tâm tư của nàng đều làm hắn cảm thấy thật đáng yêu, làm hắn muốn đem nàng vĩnh viễn giam ở bên người.
Nam Cung Dục vươn tay, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mi dài của Hạ Tây, thanh âm trầm thấp, khàn khàn nói: "Sáng mai giờ Tỵ (9 giờ-11 giờ), ta ở chỗ này chờ ngươi, đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi đi lấy đồ vật cần thiết cho việc giải trừ phong ấn."
Vừa dứt lời, Hạ Tây đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, nguyên bản nam nhân còn cúi đầu chăm chú nhìn nàng thế nhưng liền biến mất vô tung vô ảnh.
Trong phòng hơi thở nồng đậm của hắn cũng dần dần tan biến, chỉ còn lại mùi trà hương quanh quẩn trong không khí.
Nếu không phải trên lông mi nàng vẫn còn lưu lại chút độ ấm, Hạ Tây liền cho rằng chính mình vừa mới là đang nằm mơ đi.
Tên hỗn đản chết tiệt, không nói rõ ràng liền chạy! Tu vi cao ghê gớm lắm sao?
Hạ Tây nghiến răng nghiến lợi đứng đó một lúc, mới tức giận rời đi, lại không biết phía sau nàng, Thanh Long đang nhìn theo từ phía xa, trong lòng kinh hãi mãnh liệt.
Từ trâm ngọc vấn tóc trên đầu thiếu niên này, hắn mơ hồ có thể cảm giác được ấn ký linh lực tinh thuần, khí tức linh lực này rõ ràng thuộc về chủ tử của hắn, chính là chủ tử không phải ghê tởm người khác lây dính hơi thở của hắn sao?
Này... Thiếu niên này cùng chủ tử, rốt cuộc là có quan hệ gì?
***
Mặt trời lặn dần về phía tây, màn đêm hoàn toàn bao phủ lục địa.
Lúc này, tại một trang viên hẻo lánh xa hoa, đang nổi lên đèn dầu sáng choang.
Dưới ánh đèn, một lão giả uy nghiêm đang đứng ở đại sảnh, khom lưng có chút ghét bỏ kiểm tra thi thể. Mà lúc này, một nam tử trung niên mặc trường bào xám tro đang đứng bên cạnh lão giả, biểu tình cung kính, trên mặt lộ ra vài phần sợ hãi kính nể.
Nếu Hạ Tây ở chỗ này, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra hắn, nam tử trung niên vận trường bào xám tro này chính là Tạ y sư, người buổi chiều đã xung đột với nàng.
Mà thi thể được đặt trên mặt đất lại là hắc y nhân đã theo dõi nàng, cuối cùng bị Nam Cung Dục vô thanh vô thức chấn vỡ tâm mạch đột tử.
Lão giả nhìn một hồi lâu mới đứng dậy nhíu mày nói: "Người này tu vi cực kỳ cao, rất có khả năng ở trên ta, có người thấy rõ là ai đã ra tay không?"
Tạ y sư nghe vậy vội vàng lắc đầu nói: "Chờ đến có người phát hiện, Vương Phúc đã chết rồi. Kỳ quái nhất chính là, hắn lại chết ở địa phương cách Tể Sinh Đường không xa, cũng không có lưu lại bất luận tin tức gì."
Lão giả trầm ngân một lúc: "Có thể hay không chính là thiếu niên kia gϊếŧ hắn?"
"Không có khả năng!" Tạ y sư la lên một tiếng, cung kính ban đầu bởi vì phẫn hận mà hiện lên một tia vặn vẹo dữ tợn: “Tiểu nhân không hề cảm nhận được bất luận dao động linh lực nào trên người tiểu tử kia, ngay cả khi hắn động thủ điều trị cũng không có. Khương trưởng lão, tiểu nhân dám cam đoan hắn chính là một phàm nhân không có tu vi.”