Chương 57: Đan Điền Hỗn Hợp

Nói xong, nàng không chút do dự xoay người rời đi, dưới chân bước đi không chút chần chừ, thế nhưng, mới vừa đến gần cửa, đột nhiên trước mắt lại một trận mờ ảo, cả người cảm nhận được một cổ áp bách thật lớn.

Chờ lấy lại tinh thần, nàng đã bị áp chế vào trong góc tường, dáng người cao lớn cùng hơi thở ấm nóng bao phủ lấy nàng, khiến nàng muốn tránh cũng không thể tránh, càng không có chỗ để lui.

Nam Cung Dục ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, còn ẩn ẩn một tia lạnh băng, nói: "Ta tựa hồ vừa mới cảnh báo ngươi, không được phép gọi ta Minh Vương điện hạ, gọi tên của ta!"

Hạ Tây cả giận nói: "Ngươi là gì của ta, dựa vào cái gì ta phải nghe lời ngươi?"

Nam Cung Dục nhàn nhã đáp lời: "Ngươi không muốn biết cách giải phóng đan điền cho chính mình sao?”

Hạ Tây đang định công kích về phía hắn đột nhiên dừng lại động tác, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, ngay sau đó dâng lên một cổ khao khát mãnh liệt.

Nàng mới chỉ ngây người ở Mịch La Đại Lục này mấy ngày, từng ngày trôi qua, khát vọng tăng cường thực lực càng mãnh liệt. Nếu không, sớm hay muộn nàng cũng sẽ trở thành con kiến, tuỳ người giẫm đạp.

Nam nhân trước mắt này là người đầu tiên nhìn ra đan điền của nàng có vấn đề, có lẽ hắn thực sự có biện pháp trợ giúp cho nàng?

Hạ Tây trong đầu xoay chuyển, tức giận trên mặt đã tiêu tán, chỉ còn lại nồng đậm chờ mong: "Ngươi biết?"

Nam Cung Dục ánh mắt lộ ra một tia ý cười, nhìn đôi mắt linh động mong chờ của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng đối với tiểu nha đầu này yêu thích thêm vài phần... Loại cảm giác này chưa từng có trước đây, muốn đem nữ tử này bảo hộ dưới đôi cánh của chính mình, giam cầm nàng ở bên người, nuông chiều sủng ái. Quan trọng hơn chính là, loại cảm giác này thế nhưng lại không tồi.

Nam Cung Dục cong khoé miệng, cúi đầu thong thả ung dung nhìn nữ tử đang giả vờ trấn định, nhưng lại không mở miệng nói chuyện.

Hạ Tây nghiến răng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng lại đau, nhưng vẫn phải mở miệng, thanh âm như ruồi muỗi nói: "Nam Cung Dục, ngươi nói ta đan điền có thể được giải phóng là có ý tứ gì?"



Đại tượng phu... Khụ, nữ tử co được dãn được, chỉ cần nàng có thể mạnh hơn, chút mắt mũi này tính là gì.

Tiếng xưng hô nhẹ nhàng cả họ lẫn tên này, thế nhưng lại làm cho Nam Cung Dục trong mắt hiện lên ý cười nồng đậm. Khoé miệng vô thức cong lên, khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân tựa như trăng bạc bao phủ quang hoa, làm người khác không thể rời mắt.

Hạ Tây nhìn có chút dại ra, trong đầu hiện lên ý niệm khó có thể lý giải: ‘Ta chỉ là gọi tên của hắn, liền thật sự làm hắn cao hứng như thế sao?’

Nam Cung Dục thực mau thu liễm lại nụ cười: "Ngươi đã nghe qua đan điền hỗn hợp chưa?"

Hạ Tây mờ mịt lắc lắc đầu.

"Đối với võ giả đan điền hỗn hợp, linh lực tu hành của họ không phân biệt thành ngũ hành mà là tự do thay đổi, linh lực dự trữ càng vượt xa so với đan điền bình thường. Do đó, võ giả sở hữu đan điền hỗn hợp, vô luận là tốc độ tu luyện hay thực lực, đều sẽ hơn xa so với võ giả cùng cấp bậc."

Hạ Tây hai mắt mở to: "Ý của ngươi là, ta chính là đan điền hỗn hợp?”

Nam Cung Dục mỉm cười gật đầu, ánh mắt hiện lên một tia ôn hoà chính hắn cũng không phát hiện.

“Nhưng ta nhớ rõ, khi còn nhỏ có làm qua kiểm tra linh căn, thời điểm đó huyền thạch không hề có phản ứng, vì vậy cho nên Nạp Lan Chính Trạch mới có thể hoàn toàn từ bỏ ta, đem ta vứt bỏ ở biệt viện. Nếu thật có đan điền hỗn hợp, Nạp Lan Chính Trạch làm tứ phẩm y sư, không lý nào hắn lại hoàn toàn không nhìn ra?”

Huyền thạch được dùng để kiểm tra thiên phú cùng thuộc tính linh căn tu luyện của mỗi người, thời điểm đo lường, huyền thạch sẽ phát ra màu sắc khác nhau, đại diện cho thuộc tính khác nhau. Màu sắc tinh thuần, đại biểu cho thiên phú tu tiên.

Nếu huyền thạch không hề có phản ứng, tức đại biểu cho không có linh căn, cũng không có thiên phú tu luyện, mà Nạp Lan Hạ Tây năm đó chính là nhận được kết quả như vậy.