Tiếng cười trầm thấp ôn nhuận, tựa như tiếng huyền cầm nhẹ dao động, tràn ngập mị lực mê hoặc nhân tâm.
Hạ Tây thầm mắng một tiếng quả nhiên là biếи ŧɦái, lại không biết Thanh Long đang theo dõi ở một bên, sốc tới nổi hai tròng mắt như muốn bật ra.
Hắn... hắn còn chưa từng thấy chủ tử nhà mình cười to thoải mái như thế, đơn thuần là bị chọc cho cười, chứ không phải dáng cười tuỳ tiện, cười lạnh như thường ngày.
Chỉ là, chủ tử vui vẻ như vậy cư nhiên bởi vì thiếu niên xinh đẹp này, hơn nữa, vừa rồi còn là một bộ dáng ái muội chế trụ cằm vị thiếu niên kia, tình cảnh này thật sự là quá quỷ dị.
Thanh Long trong lòng đầy rối rắm. ‘Chẳng lẽ chủ tử trước đây không gần nữ sắc, không phải vì chướng mắt, mà bởi vì giới tính không đúng?’
Hạ Tây ngẩng đầu nhìn về phía nam tử cười đến thoải mái kia, dung nhan tuấn mỹ như hoạ, phong tư thanh nhã như trúc, cười rộ lên càng làm khuôn mặt rạng rỡ như ánh huỳnh quang, trong lúc nhất thời làm người khác không thể chuyển dời ánh mắt.
Nam tử cúi đầu liền thấy Hạ Tây nhìn hắn đến thất thần, trong mắt nàng ba quang lưu chuyển, một chút vui sướиɠ mạc danh kỳ diệu hiện lên đến hắn cũng không nhận thức được, chậm rãi nói: "Ta gọi Nam Cung Dục"
Hạ Tây ngẩn ra, không biết vì sao nhìn vào đôi mắt sáng quắc cùng thanh âm trầm khàn của hắn làm cho nàng trong lòng có chút phiền loạn.
Nàng lùi lại phía sau một bước, lạnh lùng nói: "Ngươi gọi là gì cùng ta có quan hệ gì chứ?"
Nam Cung Dạ không trả lời câu nói của nàng, thong thả ngồi trở lại bên cạnh cửa sổ, chỉ vào vị trí đối diện cười nói: "Tây Nhi hà tất lạnh lùng như vậy, chúng ta nói như thế nào cũng từng có giao tình thắp nến tâm sự suốt đêm.”
Gặp quỷ! Ai cùng ngươi thắp nến tâm sự suốt đêm! Còn có, ngươi rốt cuộc muốn kêu cái xưng hô Tây Nhi này đến khi nào?
Khoé miệng Hạ Tây co giật lần nữa, cắn răng nói: "Chúng ta không quen, thỉnh gọi danh xưng của ta, Tây Nguyệt, đa tạ!"
Nam Cung Dục nhướng mày, ý vị thâm trường cười nói: "Nguyên lai là Tây Nguyệt công tử, thật vinh hạnh!"
Hạ Tây có thể cảm thấy được nét trêu đùa trong mắt hắn, sắc mặt nàng càng khó coi hơn, nhưng vẫn bước tới vị trí đối diện Nam Cung Dục, thong thả ung dung ngồi xuống.
Đang muốn nói chuyện, Nam Cung Dục lại đột nhiên nghiêng người về phía trước, vươn tay đem trâm ngọc vấn tóc của nàng rút ra.
"Ngươi làm cái gì?" Hạ Tây bị hoảng sợ, may mắn Trần ma ma đã búi tóc kiểu nam nhân cho nàng thật tốt, ngay cả trâm ngọc có bị gỡ bỏ, búi tóc vẫn hoàn hảo, không bị nới lỏng.
Nam Cung Dục đem trâm cài giơ lên trước mặt, tuỳ ý nhìn thoáng qua, cười như không cười nói: "Thật là đứa nhỏ ngốc, thế nhưng bị người theo dõi cũng không biết."
Hạ Tây nháy mắt trong lòng rùng mình, liền đến hắn nói nàng đứa nhỏ ngốc cũng không bận tâm: "Ngươi nói ta bị người theo dõi? Có ý tứ gì?"
Nam Cung Dục ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, dừng ở chỗ ngoặt đối diện, nhìn vào góc hẻo lánh ấy không chớp mắt, trong mắt đột nhiên hiện lên một đạo sắc bén tinh quang.
Ngay sau đó, nguyên bản trong góc không một bóng người lại vang lên một trận kêu rên, một hắc y nhân không có gì nổi bật lảo đảo bước chân từ trong góc ngã đâm ra ngoài, ‘phanh’ một tiếng té ngã trên mặt đất.
Hạ Tây từ trên lầu hai nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng máu tươi tràn ra từ khoé miệng hắc y nhân, hai mắt trắng dã, trong mắt đầy hoảng sợ, chỉ trong tích tắc liền ngừng thở.
Ánh mắt Hạ Tây từ từ di chuyển đến trên người Nam Cung Dục, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, chỉ thấy hắn dung nhan tuấn tú tuyệt luân, luôn treo nụ cười nhàn nhạt, bất cần, phảng phất đầy vô hại phúc hậu. Nhưng ai có thể nghĩ đến, nam tử đang nói nói cười cười lại vô thanh vô thức đem người trừ khử từ khoảng cách xa như vậy. Rốt cuộc, vị Minh Vương điện hạ trước mắt này thực lực khủng bố như thế nào a?
Hạ Tây lấy lại bình tĩnh, trong lòng lại có chút nghĩ mà sợ, nếu không phải Nam Cung Dục ra tay hỗ trợ, nàng một đường bị người theo dõi cũng hồn nhiên không biết.