"Chủ tử đang ở bên trong, thỉnh công tử đi vào."
Thanh Long đẩy cánh cửa, dẫn Hạ Tây đi vào một nhã gian tên là ‘Mặc trúc cư’ trong Vạn Phong trà lâu.
Hạ Tây đơn giản tính toán một chút phương hướng, đã trăm phần trăm khẳng định, kẻ thần bí làm Tạ y sư quỳ xuống trước mặt nàng đích thị là ‘Chủ tử’ trong miệng của Thanh Long.
Hai mắt nàng quang mang u ám một trận dập dờn, biểu tình không chút gợn sóng kinh ngạc, chỉ đi theo Thanh Long vào trong phòng, hai tay đã bí mật thủ sẵn Vô Ảnh Châm phòng bị.
Trong nhã gian, một nam tử trẻ tuổi đang ngồi phía trước cửa sổ, đầu hơi nghiêng, mắt hướng về phía Hạ Tây tiến vào, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ làm căn phòng tràn ngập ánh sắc kim hồng, vài tia đa sắc nhẹ nhàng đáp xuống hàng lông mi dài của nam tử, chiếu cả vào những ngón tay mảnh khảnh như ngọc của hắn. Trường bào ngân bạc thêu ám văn tường vân, kết hợp với sắc sáng hoàng hôn liền phảng phất như tắm máu tinh linh, mỹ đến loá mắt, nhưng lại mang theo chút thị huyết tà mị.
Hạ Tây dưới chân đột nhiên dừng lại, biểu tình khϊếp sợ giống như có người ném một khối cự thạch vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến sóng gió cuộn trào.
Hạ Tây cảm thấy có gì đó không đúng.
Người nam nhân này chính là Minh Vương? Nhân vật trong truyền thuyết lãnh khốc vô tình, kinh tài tuyệt diễm, Minh Vương điện hạ?
Đừng đùa chứ!
Gia hoả này rõ ràng là người mấy ngày trước xông vào khuê phòng của nàng, còn một bộ dáng lãng tử, vô liêm sỉ vô đạo đức muốn ăn đậu hủ của nàng ‘Hái hoa tặc’ sao!
Nam nhân ngồi nghiêng dựa vào bệ cửa sổ nhìn đến biểu tình khϊếp sợ như nhìn thấy quỷ của nàng, trong mắt không khỏi xẹt qua hiểu rõ ý cười.
Hắn ngồi dậy, vẫy tay về phía Hạ Tây: "Nhiều ngày không gặp, Tây Nhi biến hoá thật đúng là khiến bổn vương bất ngờ."
Tây Nhi muội muội ngươi! Ngươi mới là Tây Nhi, cả nhà ngươi đều là Tây Nhi!!
Hạ Tây khoé miệng co giật, nhịn một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Vị công tử này, ta cùng ngươi tựa hồ không quen biết, huống chi, Tây Nhi là ai? Các hạ có phải hay không nhận sai người?"
Vừa dứt lời, Hạ Tây bỗng cảm thấy hoa mắt, một thân ảnh cao lớn đột nhiên đem nàng chặt chẽ bao phủ trong cái bóng của hắn. Khí tức cường đại uy áp tựa như thái sơn áp đỉnh, khiến nàng không thể thở được.
Thế nhưng, càng áp bách, tâm tính nàng càng cứng cỏi, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong mắt hàn quang sáng chói.
Một bàn tay đột nhiên chế trụ cằm nàng, cưỡng bách nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm như hàn đàm, lập loè phản chiếu ra thân ảnh của nàng.
Nam tử lại gần nàng hơn vài phần, thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: "Xem, chính đôi mắt tử sắc xinh đẹp độc nhất vô nhị này làm bổn vương mê muội, muốn quên lại như thế nào cũng không thể quên được. Ngươi dung mạo xác thật biến hoá rất lớn, bổn vương thiếu chút nữa cũng bị ngươi qua mặt. Chỉ tiếc, đôi mắt này cuối cùng vẫn là bán đứng ngươi."
Hạ Tây sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trong lòng vô cùng buồn bực.
Nàng không có cẩn thận quan sát màu mắt của Nạp Lan Hạ Tây trước đây, chỉ mơ hồ nhớ chúng là màu đen, nhưng thỉnh thoảng, thời điểm cảm xúc kích động, chúng sẽ thoáng hiện ánh sáng màu tím, chính là, ai sẽ bận tâm chú ý đến biến hoá màu mắt trong đồng tử a?
Không nghĩ tới cư nhiên thất bại trong gang tấc, khiến tên biếи ŧɦái này nhận ra được nàng.
Hạ Tây hít sâu một hơi, đẩy tay hắn vẫn còn nắm lấy cằm chính mình, lạnh lùng nói: "Minh Vương điện hạ, thú tiêu khiển của ngài thật là phong phú, không chỉ nửa đêm đột nhập vào khuê phòng người khác giả đầu trộm đuôi cướp, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào đôi mắt người khác xem màu sắc như thế nào. Không biết những kẻ sùng bái ngài nếu nhận thức được những đam mê biếи ŧɦái này có còn muốn tiếp tục tôn thờ ngài nữa hay không đây?"
Trong nháy mắt, nam tử biểu tình đầy kinh ngạc, ngay sau đó, ngửa đầu cười ha hả.