Chương 51: Tam Khấu

Mạch đập bình ổn, cứng cỏi, bừng bừng sinh khí... Thiếu niên này thế nhưng thực sự sống lại, hơn nữa gần như đã hoàn toàn khỏi hẳn? Này....Làm sao có thể?

Tạ y sư sắc mặt trở nên tái mét, bàn tay đang đặt trên ngực thiếu niên không ngừng run rẩy.

Chu chưởng quầy cũng lập tức tiến tới, dùng linh lực kiểm tra, liền kinh hỉ kêu lên: “Còn sống! Hắn còn sống! Không nghĩ tới một người kinh mạch đứt đoạn vẫn thực sự có thể được chữa khỏi! Y thuật của Công tử thực sự vô cùng kì diệu a!"

Chu chưởng quầy đầy mặt kính nể, hướng Hạ Tây chấp tay thi lễ, bất quá Hạ Tây lại thần sắc lãnh đạm mà tránh đi, trong lòng lại không cho là đúng.

Thiếu niên này bệnh tình nhìn qua rất nghiêm trọng, nhưng căn bản không phải do kinh mạch đứt gãy, chỉ là có người dùng độc dược khiến linh mạch bị tắc nghẽn, dẫn đến linh khí không thể vận hành bình thường.

Nếu thật là kinh mạch đứt gãy, nàng còn phải phí chút tâm tư mới có thể chữa khỏi cho hắn, nhưng đối với loại tiểu bệnh này, lấy y thuật của nàng mà nói căn bản không tính là gì.

Hạ Tây phớt lờ ánh mắt sùng bái của đám người chung quanh, cũng không quan tâm đến tiểu nữ hài khóc lóc, quỳ lạy cảm tạ nàng. Ánh mắt lạnh lùng trào phúng nhìn thẳng về phía Tạ y sư cùng Tần chưởng quầy, nhàn nhạt nói: "Không biết vị tam phẩm y sư này vẫn còn nhớ những gì chính mình đã nói qua trước đó chứ?"

‘Nếu ngươi có thể chữa khỏi cho tiểu tử này, Tạ Sùng Minh ta trước mặt bàn dân thiên hạ sẽ khấu đầu quỳ lạy ngươi ba lần, bái ngươi làm sư.’

Tạ y sư sắc mặt so với đáy nồi còn khó coi hơn, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt oán hận gần như có thể hoá thành lợi kiếm, đem Hạ Tây trảm thành bảy tám đoạn.

Thời điểm niên thiếu, hắn cũng từng bị sỉ nhục, bị coi thường. Thế nhưng, sau khi trở thành tam phẩm y sư, những người dám vũ nhục hắn đều sẽ có kết cục thê thảm. Tạ Sùng Minh hắn luôn cao cao tại thượng, không ai dám xem thường. Nhưng lúc này, hắn lại bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch nhục nhã trước mặt nhiều người!

Tiểu tử này....Đáng chết! Quả thực đáng chết một vạn lần!



Đám đông lặng im không một tiếng động, tuy rằng bọn họ đối với việc Tạ y sư bị vả mặt vui sướиɠ khi người gặp hoạ, song ai cũng không dám biểu hiện cười nhạo trên mặt, đắc tội tam phẩm y sư.

"Bất quá chỉ là chút ít tài mọn, liền cho rằng chính mình thiên hạ vô địch." Tạ y sư hít sâu vài hơi, lạnh giọng đe doạ: "Tiểu tử, ta cảnh báo ngươi, tốt nhất không nên kiêu ngạo như vậy, nếu không...."

Lời còn chưa nói xong, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, chỉ cảm thấy chỗ đầu gối tê rần, cả người ‘phanh’ một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

"A-!" Đám người vây xem phát ra tiếng thét kinh hãi.

Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, Tạ y sư thế nhưng thực sự quỳ xuống, hơn nữa, tuy rằng sắc mặt nhăn nhó dữ tợn, vẫn hướng trên mặt đất dập đầu đủ ba cái.

Hạ Tây ánh mắt hơi loé lên, bất động thanh sắc hướng phía cửa sổ mở một nửa nhìn thoáng qua.

Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng nàng lại có thể cảm giác được rõ ràng, Tạ y sư không cam nguyện quỳ lạy, mà là có một sức mạnh vô hình đánh vào đầu gối cùng lưng hắn, làm hắn không thể không quỳ.

Bất quá, Hạ Tây chỉ cười lạnh, lãnh đạm nói: "Ta nói rồi, chỉ cần tam khấu liền đủ, còn chuyện bái sư, ta không muốn có một người đồ đệ như ngươi"

Nói xong, không đợi mọi người phản ứng lại, đã thong thả ung dung xoay người rời đi, trong tích tắc liền biến mất giữa đám đông.

Tạ y sư đang quỳ trên mặt đất, hàm răng cắn chặt ra máu, khuôn mặt lúc trước còn là một tiên phong đạo cốt, giờ phút này như lệ quỷ vặn vẹo, trong mắt tràn ngập oán hận, khóe miệng chậm rãi phác hoạ ra một nụ cười nham hiểm.