Ánh mắt thiếu niên phảng phất như ánh trăng đêm đông, mang theo khí chất băng lãnh cùng miệt thị từ trên cao nhìn xuống, khiến Tạ y sư hoả nộ công tâm, lớn tiếng nói: "Tốt! Tốt! Ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Lão phu liền đánh cược với ngươi, nếu ngươi có thể chữa khỏi cho tiểu tử này, Tạ Sùng Minh ta trước mặt bàn dân thiên hạ sẽ khấu đầu quỳ lạy ngươi ba lần, bái ngươi làm sư. Nhưng nếu ngươi trị không được, liền cùng ta đi Thận Hình Tư, ngoan ngoãn chấp nhận hình pháp nặng nhất tội danh giả mạo y sư! Tiểu tử, ngươi có dám không?"
Hạ Tây nhướng mày, cười như không cười nói: “Ngay cả khi ngươi nguyện ý nhận ta làm sư phụ, ta còn không muốn có một đồ đệ vừa già vừa xấu như ngươi! Nếu ngươi thua, liền tính dập đầu ba lần đi."
"Ngươi…! Ngươi…!!"
Tạ y sư tức giận đến dựng râu trừng mắt, hận không thể lập tức lao đến đem chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên vặn gảy.
Nhưng Hạ Tây nơi nào sẽ đi để ý đến hắn, hai mắt u lãnh nhìn về phía tiểu nữ hài: "Ta hứa đem hết toàn lực trị liệu cho ca ca ngươi, ta nắm chắc tám phần sẽ giúp hắn hồi phục, nhưng quá trình điều trị sẽ có nguy hiểm, Ngươi...nguyện ý tin tưởng ta sao?"
Tiểu nữ hài ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn đôi mắt thanh thuần của Hạ Tây, không biết khi nào lại nổi lên ánh tím mờ ảo, tựa như nàng đang lạc trong một khu rừng rậm sâu thẫm với cực quang mỹ lệ.
Nàng như bị một loại ma thuật mê hoặc, trong lòng không hề nảy sinh nửa phần hoài nghi cùng kháng cự, chậm rãi gật đầu.
Thấy tiểu nữ hài đồng ý làm Hạ Tây nhẹ nhàng thở ra, nàng thỉnh Chu chưởng quầy hỗ trợ, đem thiếu niên nâng vào đại sảnh Thánh Đức Đường, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn đủ dài cho một người nằm.
Tạ y sư cùng Tần chưởng quầy cũng đầy mặt sương lạnh theo sau họ vào bên trong, bọn họ phải tận mắt chứng kiến tên tiểu tử to gan lớn giọng này sẽ như thế nào thất bại, mất mặt xấu hổ.
Trong đại sảnh Thánh Đức Đường, đám người tò mò vây xem kín đầy ba tầng trong ba tầng ngoài.
Hạ Tây đứng ngay giữa đám đông, bình tĩnh lấy ra một bao ngân châm từ không gian của mình.
Chỉ thấy những cây ngân châm này dài ngắn bất đồng, có dày có mỏng, thêm nữa, đỉnh ngân châm còn tản mát ra một cổ kỳ quái dược vị, làm đám đông vây xem kinh ngạc.
Nhưng trừ bỏ kinh ngạc, càng nhiều lại là khinh thường cùng trào phúng. Tại thời điểm này, không ai tin tưởng một thiếu niên nhìn qua mới mười sáu mười bảy tuổi, không chút linh lực lại có thể chữa khỏi người bệnh kinh mạch bị đứt gãy.
Hạ Tây hai mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể thiếu niên, xác định một số điểm trên cơ thể, sau đó kiểm tra lại nhịp đập một lần nữa, lấy tốc độ nhanh nhất đem ngân châm trong tay cắm vào trong người thiếu niên.
Ánh nến rực rỡ thắp sáng đại sảnh Thánh Đức Đường, hơn nữa hoàng hôn bên ngoài tiến vào hết thảy hội tụ trên bàn tay ngọc chạm khắc mỹ lệ của thiếu niên.
Mọi người chỉ cảm thấy từng đợt loạn điệp xuyên hoa ảo ảnh ở trước mắt, không ngừng thoáng ẩn thoáng hiện. Trong chớp mắt, nguyên bản thiếu niên kia ăn mặc một thân y phục rách nát nằm ở trên bàn, thế nhưng bị lột sạch áo trên. Cả người cắm đầy những cây ngân châm nhỏ bé yếu ớt như sợi tóc, tựa như hình thù một con nhím.
"Đây là phương pháp trị liệu gì vậy? Ta như thế nào lại chưa từng nhìn thấy qua nó?"
"Đừng nói gặp qua, ta liền nghe cũng chưa từng nghe nói qua!"
"Tại sao ta không cảm nhận được bất kỳ linh lực dao động nào, chẳng lẽ hắn trị thương mà không cần dùng đến linh khí sao?"
Thanh âm nghị luận ồn ào hết đợt này đến đợt khác, bất quá Hạ Tây lại mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm vào châm bạc trong tay cùng cơ thể thiếu niên.
Liên tục cắm châm cùng kí©h thí©ɧ huyệt vị giằng co suốt nửa canh giờ, trán Hạ Tây đã bắt đầu đọng lại những hạt mồ hôi lấp lánh trong suốt, từ từ trượt xuống, dừng lại trên hàng lông mi thật dài của nàng, tựa như những giọt sương trên chiếc lá sen muốn rớt nhưng không thể.