Khuôn mặt tươi cười của Trương Đức Trung chậm rãi cứng đờ, cuối cùng biến thành khó tin khϊếp sợ: "Ngươi... ngươi là Tam tiểu thư?"
Hắn lảo đảo một cái, vấp ngã gần như rơi xuống trên mặt đất, thanh âm vì kinh nghi chột dạ mà run nhè nhẹ: "Ngươi... ngươi như thế nào lại ở chỗ này, không phải ngươi đã bị...?"
"Đã bị cái gì?" Hạ Tây tiến lên một bước, trên mặt giữ nụ cười ấm áp đáng yêu, lại không lý do cho người ta một cảm giác tà ác: "Đã bị bán cho Thiết Thao Hội quán? Hay đã bị người chà đạp đến chết?"
Trương Đức Trung bị ánh mắt tà ác ấy làm cho sợ tới mức hai chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi trên đất.
Chiếc túi chứa nguyên tinh cứng rắn rơi dưới ngay mông hắn, đau đến nhe răng, nhưng cũng giúp hắn chậm rãi từ kinh sợ tỉnh táo trở lại.
Người trước mặt hắn chính là Nạp Lan Hạ Tây, nổi tiếng phế vật Tam tiểu thư của Nạp Lan phủ, vô quyền vô thế, càng không có ai quan tâm đến sống chết của nàng, ngay cả hạ nhân thấp kém nhất cũng có thể khi dễ nàng. Chính mình hà tất phải sợ nàng?
Nghĩ đến đây, Trương Đức Trung đột nhiên đứng dậy, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn Hạ Tây, lại có chút thẹn quá hoá giận: "Tam tiểu thư, không nghĩ tới đã biến thành nô ɭệ ti tiện cư nhiên còn có thể chạy ra. Xem ra tân chủ nhân đối với ngươi thực tốt đấy, có phải vì khuôn mặt xinh đẹp này không?"
Nghĩ đến khuôn mặt khuynh thành mị hoặc trước đó, Trương Đức Trung lại một trận ngứa ngáy trong lòng. Tam tiểu thư đích thị chân chính nữ nhân, Trương Đức Trung hắn lớn đến tầm này còn chưa có gặp qua nữ nhân xinh đẹp như vậy, không biết chạm vào sẽ có cảm giác gì.
Hơn nữa, Tam tiểu thư lại là phế sài yếu đuối, còn là tiểu thư dòng chính của Nạp Lan phủ, tin tưởng tư vị của một tiểu thư nhất định sẽ rất hảo!
Trương Đức Trung chỉ cảm thấy máu dồn xuống hạ thân, tiến lên một bước về phía nàng, đầy mặt âm tà cười nói: "Lại nói, nếu không phải ta mang Tam tiểu thư người đến Thiết Thao Hội quán, ngươi cũng không có biện pháp tìm được một chủ nhân tốt như vậy, đem ngươi từ một Vô Diệm nữ nhân biến thành đại mỹ nhân kiều mị. Nhìn bộ dáng Tam tiểu thư hiện giờ xem, tựa hồ thực không tồi. Tam tiểu thư, ngươi như thế nào cảm tạ ta đây?"
Trong khi nói, đôi tay hắn liền hướng tới mặt Hạ Tây. Khoé miệng nàng hơi móc lên, lộ ra nụ cười u lãnh tà ác, ngay khi tay Trương Đức Trung sắp chạm vào nàng, ngón tay nàng vừa động, Vô Ảnh Châm lấy tốc độ nhanh như chớp bắn vào trong thân thể hắn.
"A--!" Trương Đức Trung sợ hãi hét lên một tiếng, toàn thân tức khắc bủn rủn, ‘phanh’ một tiếng té ngã trên mặt đất.
Hạ Tây đi lên một bước, dẫm lên bàn tay vừa rồi muốn duỗi ra sờ mặt nàng, thản nhiên nói: "Ngươi nói không sai, ta thật là muốn hảo hảo cảm tạ ngươi."
Trương Đức Trung đầy mặt hoảng sợ, run giọng nói: "Ngươi muốn làm gì với ta?"
"Đương nhiên là tạ lễ với ngươi a?" Hạ Tây mỉm cười nói, dưới chân lại đột nhiên dùng lực, chỉ nghe rắc một tiếng, xương cổ tay phải của Trương Đức Trung đã bị dẫm nát: "Thế nào? Ngươi có hài lòng với lễ vật này không?"
"A a a a!" Trương Đức Trung phát ra từng đợt tiếng gào thét như heo bị thọc quyết, nếu không phải con hẻm này hẻo lánh, hắn chắc chắn sẽ kinh động một nhóm lớn người.
Mắt thấy Hạ Tây lại muốn dẫm lên hắn, Trương Đức Trung vội vàng khóc lớn cầu xin: "Tam tiểu thư, tiểu nhân biết sai rồi, xin người tha mạng! Đều là Nhị tiểu thư sai sử tiểu nhân làm như vậy, tiểu nhân chỉ là phụng mệnh mà thôi a! Cầu xin người tha cho tiểu nhân đi!"
Hạ Tây cười lạnh nói: "Ta cùng Nhị tỷ đã nhiều năm không gặp, từ trước đến nay đều là nàng đi Dương Quan đạo của nàng, ta đi cầu Độc Mộc của ta, quăng tám sào cũng không tới, vì cái gì lại kêu ngươi tới đối phó ta? Ngươi còn dám gạt ta, có phải lễ vật vừa rồi của ta quá nhẹ không?"