Chương 32: Bảo Bảo Không Gọi Là Quả Trứng

Tu Di lão nhân thấy nàng trong mắt đầy vẻ thờ ơ, nghe về nguyên linh cường đại không những không tham lam vui sướиɠ, ngược lại còn điềm tĩnh cảnh giác, không khỏi càng thêm hài lòng, "Ta lập tức liền tan biến, Hạ Tây, tiểu bằng hữu, ngươi ngàn vạn phải nhớ kỹ, trước khi sở hữu sức mạnh cường đại, ngươi không được cho bất luận kẻ nảo biết về sự tồn tại của thượng cổ nguyên linh. Nếu không, nó không chỉ trở thành tai họa của ngươi, còn trở thành đại thảm họa của nhân loại tham lam. Bằng mọi giá phải nhớ lấy!"

Vừa dứt lời, hư ảnh của lão nhân chậm rãi tiêu tán, hoá thành một đốm sáng bạc, biến mất trong không khí.

"Chờ một chút! Thượng cổ nguyên linh rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?"

Vì cái gì lại nói không được cho bất luận kẻ nào biết về sự tồn tại của của thượng cổ nguyên linh? Tu Di lão nhân có nhắc đến sức mạnh của thượng cổ nguyên linh, còn nói qua nàng nhất định phải bảo mật, liền có thể thấy được thượng cổ nguyên linh cực kỳ cường đại.

"Ngươi đưa nó cho ta rốt cuộc muốn ta làm cái gì?"

Thế nhưng, đáp lại nàng chỉ có vọng âm của chính mình trong không khí, cùng tiếng khóc của quả trứng khổng lồ.

"Tu Di lão gia gia biến mất, hu hu... Mẫu thân, bảo bảo có thể cảm giác được, Tu Di lão gia gia sẽ không quay lại nữa ..."

Hạ Tây đang muốn dò hỏi, đột nhiên cảm giác trong đầu một cỗ đau nhẹ. Ngay sau đó, nàng cảm thấy chính mình liên kết với không gian này đột nhiên tăng cường, ngay cả khi đang đứng trong căn phòng này, nàng vẫn có thể cảm giác rõ ràng mỗi một tấc địa phương trong không gian ngoài kia phát sinh sự vụ gì.

Hạ Tây chấn kinh một lúc lâu, mới dần dần phục hồi lại tinh thần, nàng chạm vào quả trứng khổng lồ đang thương tâm khóc lóc, thở dài nói: "Được rồi, đừng khóc, ai rồi cũng phải trải qua sinh ly tử biệt. Ngươi là một quả trứng, sao lại đa sầu đa cảm như vậy?"

Quả trứng được nàng vuốt ve dần ngừng thút thít, nhưng lại lớn tiếng kháng nghị: "Bảo bảo không gọi là quả trứng, quả trứng không dễ nghe chút nào".



Hạ Tây đầy đầu hắc tuyến, ngươi là một quả trứng còn quan trọng tên có dễ nghe hay không: "Vậy ngươi muốn gọi là gì?"

Quả trứng thanh âm tràn đầy ngây thơ cùng mong đợi: "Cái kia....cái kia, ta cũng không biết muốn được gọi là gì. Chính là, sao mẫu thân không giúp ta tìm một cái tên?"

Giọng nói mềm mại nũng nịu đầy đáng yêu ngượng ngùng, Hạ Tây phảng phất thấy nó như thể một tiểu hài tử nhút nhát, tròn vo mập mạp, mặt đầy háo hức nhìn nàng.

Hạ Tây bị trí tưởng tượng của chính mình chọc cười, nhịn không được trêu chọc: "Ân, nếu ngươi không thích cái tên quả trứng, không bằng gọi ngươi là Đản Đản, Viên Viên, hay Cổn Cổn?"

"Mẫu thân thật xấu, bảo bảo không mập, bảo bảo không muốn tên khó nghe như vậy, hu hu hu..."

Quả trứng càng thêm thương tâm khóc lóc to hơn, Hạ Tây dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp nói, "Được rồi, về sau ta sẽ nghĩ lại một lần nữa, nhưng trước khi nghĩ ra cái tên khác, ta sẽ gọi ngươi là Đản Đản, nghe khá hay đúng không?"

Đản Đản vô pháp, chỉ có thể uỷ khuất đáp ứng, nhưng vẫn nhắc nhở nàng, "Mẫu thân nhất định phải nhanh nghĩ ra cái tên khác cho bảo bảo nga!"

Hạ Tây đỡ trán: "Ngươi có thể đừng gọi ta là mẫu thân được không?" Có trời biết trong kiếp này nàng chỉ mới mười sáu, một thiếu nữ thanh xuân mỹ miều, như thế nào lại có thể trở thành mẫu thân của người khác? Huống chi, còn là mẫu thân của một quả trứng.

"Nhưng người rõ ràng là mẫu thân?" Đản Đản thanh âm tràn ngập khϊếp sợ cùng bi thương, khóc so với vừa rồi thảm thiết hơn trăm lần: "Mẫu thân người không cần bảo bảo nữa, hu hu hu hu... Bảo bảo không tốt chỗ nào có thể sửa mà!"

Hạ Tây trên trán nổi đầy gân xanh, nghe nó khóc đến đau đầu, cuối cùng cũng chỉ đành xuống nước: "Được rồi, đừng khóc. Ta khi nào nói không cần ngươi, ngươi thích gọi là mẫu thân thì cứ gọi!"