Chương 3: A Tu La Bước Ra Từ Địa Ngục

Trong sảnh nháy mắt tĩnh lặng, tất cả đều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Nàng... nàng ta chết rồi sao?" Có người đã mở l*иg, lôi nàng ra ngoài thăm dò hơi thở.

“Xú nha đầu, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thật là xúi quẩy!" Một trong số họ hung bạo đá vào thân thể nàng, khó chịu phun ra một bãi nước bọt, "Đáng tiếc hôm nay chỉ có cái lô đỉnh này, phá hỏng tâm trạng tốt của lão tử!"

Lão Khương ngồi xổm trên mặt đất, sờ sờ làn da mịn màng của nàng, ước lượng độ mềm mại, “Mặc dù không thể sánh ngang với lô đỉnh thượng giai, nhưng làn da này lột ra làm trống da người cũng rất tốt…”.

Lời còn chưa dứt thì bàn tay của lão Khương đang đặt trên người nàng đột nhiên đông cứng lại.

Đôi mắt đυ.c ngầu của hắn đối diện với một đôi mắt phượng đen như mực.

“Nàng ta… .nàng ta chưa chết!” Có người thốt lên.

Một khắc sau, đám người nghe thấy tiếng hét thảm thiết của lão Khương: "A..A..!! Tay của ta! Tay ta!!"

Bàn tay của lão Khương trước đó còn vuốt ve bàn tay mềm mại của nàng giờ đã mềm nhũn, treo lỏng lẽo dưới khuỷu tay như thể không xương. Đích thực…tất cả những chiếc xương của hắn đều đã bị nghiền nát!

Mọi người cứng đờ ngay tại chỗ, sững sờ nhìn nữ tử y phục rách rưới đang từ từ đứng dậy.

Rõ ràng vừa nãy nữ nô này còn yếu ớt khóc lóc, run rẩy trong l*иg giam, nhưng bây giờ nàng lại giống như một A Tu La bước ra từ địa ngục. Máu trên trán nàng chảy xuống giống hệt như một đoá anh túc đỏ đang nở rộ.

Hàn khí lạnh lẽo u ám tràn ngập, một làn sương mù dày đặc khuếch tán bên trong đại sảnh, giống như một Thần Chết vung lưỡi liềm xuống khiến người khác theo bản năng sợ hãi run lên.

"Ngươi…. Ngươi là ai?" Vừa dứt lời, một đạo hàn quang sắc bén hiện lên. Theo sau một tiếng ‘Rắc’, cổ của người đó đã bị vặn gãy, hai mắt mở to, cắt đứt hơi thở.

“Đừng… .Đừng tới đây!”



"Nhanh, gọi hộ vệ quán lại đây!"

Phòng khảo phẩm của Hội quán trở nên hỗn loạn. Mọi người điên cuồng bỏ chạy, quên mất rằng chính mình cũng là một Võ giả Nhất phẩm Luyện khí sư. Càng quên mất rằng nàng là nữ nô trước đó run rẩy, rụt rè trong l*иg, mặc họ khi dễ, bắt nạt.

Tuy nhiên, liệu có ai có thể thoát khỏi lưỡi liềm của Thần chết?

Không một ai!

Mọi người đều cảm nhận được một luồng gió lạnh xuyên thấu lướt qua, căn bản không kịp phản ứng, chỗ cổ bất chợt truyền đến đau đớn kịch liệt, trong nháy mắt mất đi tri giác.

Tích tắc mười giây, chỉ vỏn vẹn mười giây ngắn ngủi, cả căn phòng vắng lặng chứa đầy xác chết.

Đôi chân trần của nữ tử bước giữa đống thi thể, thần sắc âm lãnh, đôi mắt u ám, nàng khẽ thì thầm: "Muốn hãm hại ta, các ngươi còn phải đợi cả ngàn năm nữa, hừ, Hạ Tây ta, đã sống lại."

****

Bên trong Thiết Thao Hội quán của Yến Kinh, một nữ nô yếu đuối, đáng thương đã bị bắt nạt đến chết. Khi mở mắt lại lần nữa, nàng đã trở thành kim bài sát thủ của thế kỷ 21 – Hạ Tây.

Khoảnh khắc Hạ Tây xuyên qua đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ của cơ thể này tên là Nạp Lan Hạ Tây, trùng hợp họ lại có cùng danh tự.

Thế nhưng, cuộc sống của tiền thân này lại bất đồng với Hạ Tây. Nạp Lan Hạ Tây được sinh ra trong triều đại coi trọng võ lực và tu vi, Kim Lăng quốc. Phụ thân nàng là danh y tiếng tăm lừng lẫy, nhưng nàng lại là một thứ phế vật không có linh căn. Vô pháp tu luyện không nói, nàng thậm chí còn không có bất kỳ tài năng thiên bẩm y học nào.

Thân mẫu của Nạp Lan Hạ Tây đã qua đời sau khi sinh nàng. Lúc còn nhỏ, nàng đã bị kế mẫu tống đến sống trong một biệt viện tồi tàn để nàng tự sinh tự diệt. Đám hạ nhân xấu xa trong viện thấy nàng vô quyền vô thế, bắt đầu ăn hϊếp nàng không ngừng. Họ cắt xén chi phí ăn mặc của nàng, thường xuyên ngược đãi nàng như thể nàng còn thấp kém hơn cả nô ɭệ!

Nhưng ngay cả khi bị đối xử như vậy, đám người trong gia tộc Nạp Lan vẫn không buông tha cho nàng.