Hạ Tây trong lòng chửi rủa, trên mặt ngược lại hiện lên một tia trào phúng chế nhạo: "Phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!"
Vừa dứt lời, thân hình chớp nhoáng, giãy khỏi gọng kìm của hắn, xuất hiện trở lại cách đó một mét. Tay nàng vừa lật, lấy tốc độ thần tốc, Vô Ảnh Châm không chút lưu tình bắn về phía tên nam nhân trước mặt nàng. Chính là, dự đoán cảnh tượng tên nam nhân bị bắn thành con nhím cũng không có xuất hiện.
Vô Ảnh Châm bay về phía huyền y nam tử nhanh như chớp, hầu như không để lại quang ảnh. Trong phạm vi ba tấc quanh thân hắn, những cây ngân châm đột ngột dừng lại, tựa như có một màn bao ma thuật vây quanh cơ thể hắn.
Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vươn ra, toát lên vẻ dương dương tự đắc, tiêu sái phong độ, hắn đem một tiểu ngân châm đặt vào trong tay, tỉ mỉ quan sát, cảm nhận được một cổ hơi thở băng hàn xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền khắp toàn thân.
"Ngân châm này có chút thú vị, dùng huyền băng vạn năm chế tạo hành, ồ, tựa hồ còn trộn lẫn một lượng nội lực nhất định. Nó có thể làm bị thương sơ cấp tu sĩ Luyện Khí kỳ cùng Khai Nguyên kỳ…"
"Bất quá, những món đồ chơi này của ngươi, đối với ta vô dụng."
Ngón tay hắn mảnh khảnh như ngọc, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay bóp nhẹ, Vô Ảnh Châm liền hoá thành cát bụi, biến mất vô tung.
Sắc mặt Hạ Tây trở nên khó coi, ngay sau đó, nàng chỉ cảm thấy trước mắt mờ ảo. Hắn vừa mới đứng cách nàng một khoảng, thế nhưng đột nhiên gần trong gan tấc, bắt lấy cổ tay nàng.
Hạ Tây biến sắc, thân hình bay lên không trung, nhanh nhẹn như linh miêu, tránh thoát khỏi trói buộc của hắn.
Song, động tác của huyền y nam tử so với nàng còn linh hoạt hơn, cánh tay dài duỗi ra, hai ngón tay câu lấy đai lưng nàng, kéo vào trong l*иg ngực: "Thế nào, bản lĩnh của ta có làm ngươi hài lòng không?"
Hoàn toàn không thể động đậy, hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai nàng, thân thể áp chặt vào l*иg ngực rắn chắc, bàn tay phải đang giữ Vô Ảnh Châm bị kìm hãm ở sau lưng.
Khuôn mặt Hạ Tây tức giận đỏ bừng lên, đầy phẫn nộ, lớn tiếng hét lên: "Buông ra!". Nàng càng giãy giụa chỉ khiến thân thể hai người càng gần nhau hơn, chặt chẽ ái muội. Đôi mắt nam nhân ban đầu ánh lên một tia trêu chọc, vì màn cọ sát này mà u ám vài phần.
Hắn cúi người xuống, hơi thở nóng rực, cười như không cười nói: "Tiểu nha đầu, nếu lại còn lộn xộn, ta sẽ xem như ngươi đang câu dẫn ta..."
Lời còn chưa dứt, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ mị hoặc của hắn đột nhiên trầm xuống. Hắn nghiêng đầu nhìn phía bả vai, nơi đó đang cắm một cây trâm bạc bình thường. Đầu trâm đâm thủng y phục, xuyên vào da thịt của hắn, một chất lỏng đỏ tươi thấm đẫm huyền y.
Nam tử chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở nử tử đang cười lạnh cách đó không xa, đôi mắt đầy nguy hiểm nheo lại. Tiểu nha đầu này lại dám làm hắn bị thương!
Không dùng tu vi chỉ dựa vào võ kỹ, cả Kim Lăng quốc này, người có thể đυ.ng đến thân thể hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Huống chi, tiểu nha đầu này, hoàn toàn không có bất kỳ tu vi, lại khiến hắn bị thương.
Với đôi chân trần, Hạ Tây bước lên giường, vạt áo không gió tự bay, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy vẻ lãnh ngạo: "Chỉ bằng ngươi? Muốn làm ta hài lòng, kiếp sau đi!"
Thế nhưng ngay lập tức, sắc mặt Hạ Tây đại biến. Một cổ cường đại áp bách, tựa như cuồng phong sóng lớn quét đến, lục phủ ngũ tạng phảng phất như bị một bàn tay khổng lồ nghiền nát, đau đớn không thể chịu đựng được.
Hồng diễm trên mặt nhanh chóng tan biến, thân thể run rẩy, không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Loại uy áp này thuộc về cao giai võ giả, đối mặt với nó, Hạ Tây cảm giác chính mình như một sinh vật nhỏ bé, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát thành tro!