Điều khiến người khác kinh diễm nhất vẫn là dung mạo tuấn mỹ thoát tục đó, ánh sáng nhàn nhạt bao quanh hắn. Đường nét thanh nhã như hoạ, đôi mắt thâm thuý sâu thẳm, ẩn chứa sự pha trộn giữa thiếu niên thanh tao cùng nam nhân tà mị. Tựa như một khối ngọc bích được tỉ mỉ chạm khắc, ánh sáng tỏa ra khiến nhân tâm mị hoặc.
Hạ Tây kiếp trước gặp qua vô số minh tinh soái ca, ngay cả Lãnh Dạ, kẻ đã phản bội nàng, cũng nổi tiếng là một mỹ nam. Nhưng nếu đặt những người đó bên cạnh tên nam nhân này, chẳng khác nào đem ánh sáng đom đóm so với ánh trăng, đá cứng so với mỹ ngọc, hoàn toàn không thể đánh đồng.
Nhưng kinh diễm chỉ trong giây lát, nàng lập tức đề cao cảnh giác, lạnh giọng hỏi: "Các hạ rốt cuộc là ai? Nửa đêm đột nhập vào khuê phòng là muốn làm gì?"
Huyền y nam tử khóe miệng nhếch lên, dung mạo vốn tuấn tú kết hợp với nụ cười nhẹ càng thêm câu hồn đoạt phách, thanh âm trầm ấm uể oải vang lên: "Đêm tối bão bùng, trai đơn gái chiếc, ngươi nói ta muốn làm gì?"
Gân xanh trên trán nàng nổi lên, ánh mắt hàn ý càng thịnh, không khỏi cười lạnh: "Dựa vào dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của các hạ, nữ tử trong Yến Kinh chỉ sợ có thể xếp dài từ thành đông sang thành tây muốn ở cùng với ngươi, tựa như củi khô bốc lửa. Không biết cọng dây thần kinh nào của các hạ bị đứt, chạy đến đây làm một hái hoa tặc vô danh tiểu tốt."
Hoa nhường nguyệt thẹn? Vô danh tiểu tốt? Hái hoa tặc?
Khoé miệng hắn hơi nhếch xuống, tiểu nha đầu này lá gan cũng thật lớn, toàn bộ Yến Kinh chỉ sợ còn không có người thứ hai dám nói chuyện với hắn như vậy.
Chỉ với ánh nến lập loè trong gian phòng tối, đôi mắt thiếu nữ loé sáng rực rỡ, ẩn chứa lãnh khốc hàn ý, u tĩnh như làn nước trong giếng sâu, làm cho cơn giận của hắn không khơi dậy nổi, ngược lại tràn ngập tò mò cùng hứng thú.
Hắn thong thả bước về phía trước, thân ảnh cao lớn che khuất Hạ Tây trong bóng tối: "Miệng lưỡi sắc bén, thật là một nha đầu vô tình, có thể đem cận vệ của Chu thiếu gia ra chơi đùa, lại có thể phát hiện ra được sự hiện diện của ta. Thật không hổ là Nhị tiểu thư của Nạp Lan gia, Nạp Lan Phi Tuyết.”
"Hay có lẽ, ta nên gọi ngươi là Nạp Lan Hạ Tây?"
Thời điểm bốn từ ‘Nạp Lan Hạ Tây’ được cất lên, giọng nói của hắn trầm hẳn đi, đôi mắt sắc lạnh, giống như chim ưng đang quan sát con mồi của mình, không cho nàng cơ hội chạy thoát.
Hạ Tây sợ hãi cả kinh, vô thức lùi lại một bước, trong lòng dâng lên một trận khϊếp sợ cùng ảo não. Thì ra là thế! Người này xuất hiện ở đây, là bởi vì hành động dị thường của nàng ở Thiết Thao Hội quán cùng Chu gia biệt viện đã thu hút sự chú ý của hắn. Không! Có thể một đường chính nàng hành động đã sớm bị tên nam nhân này theo dõi. Nhận thức được điều này khiến tâm tình Hạ Tây trùng xuống, nàng ở Chu gia ngây người lâu như vậy, nhưng hoàn toàn không phát giác được có người đang nhìn trộm. Hơn nữa, nếu không phải không gian cảnh cáo, cho dù tên nam nhân này có chạm vào thân thể nàng, nàng cũng hoàn toàn không biết được. Chết tiệt! Quả thực năng lực của nàng yếu hơn rất nhiều so với những tu sĩ ở nơi này!
Tay nàng khẽ run, Vô Ảnh Châm ẩn hiện ở đầu ngón tay, một tia tử sắc lập loè lưu chuyển trong đôi mắt đen như mực của nàng, thanh âm sắc bén: "Nói đi! Ngươi một đường theo dõi ta đến đây, rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Nam nhân trầm mê vào đôi mắt nàng, tiến lên một bước, không chút nghĩ ngợi nắm lấy cằm cô, thì thầm: "Có ai từng nói với ngươi rằng ngươi có một đôi mắt rất đẹp hay không? Đẹp đến mức khiến ta thèm muốn, mang về hảo hảo trân quý."
Tên biếи ŧɦái này!!