Chương 21: Nở Rộ Vạn Trượng Hào Quang

Trần ma ma lập tức hồi tưởng lại hành động Hạ Tây lúc nãy, nhịn không được vừa mừng vừa lo. Nước mắt tuôn rơi: "Tiểu thư, người.... người hiện giờ có thể tu luyện rồi sao? Rốt cuộc hai ngày này người đã đi đâu? Người có phải chịu nhiều khổ cực..."

Phản ứng của Trần ma ma khiến Hạ Tây có chút giật mình. Nàng còn tưởng rằng chính mình đột ngột xảy ra biến hoá, sẽ làm Trần ma ma xem nàng như người xa lạ?

Thần sắc có chút nhu hoà, suy xét một lúc rồi mới đem những gì hai ngày nay nàng trải nghiệm qua, đại khái thuật lại: "Nhũ mẫu, người chỉ cần nhớ rằng, Nạp Lan Hạ Tây trước đây đã chết rồi, từ giờ trở đi, ta không còn là một phế vật, luôn bị người khác bắt nạt, sỉ nhục nữa. Bất cứ kẻ nào dám ức hϊếp chúng ta, ta tuyệt sẽ không bỏ qua, bao gồm cả Nạp Lan phủ.”

Nàng còn không biết chính mình có thể tu luyện được hay không, nhưng nàng, Hạ Tây, sẽ không tự hạ thấp chính mình, không cam tâm làm một phế vật vô dụng. Nếu không có tư chất tu luyện, nàng sẽ tìm biện pháp khác để trở nên cường đại hơn.

"Lão nô thật vô dụng, để người chịu nhiều khổ cực như vậy!" Nước mắt Trần ma ma rơi xuống đôi gò má, không ngừng lâu, run giọng nói: "Nhưng hiện tại, người đã có thể tu luyện thực sự là quá tốt.... Tốt quá rồi! Lão nô biết người không phải là phế vật! Phu nhân đã sớm nói, tiểu thư một ngày nào đó sẽ nở rộ vạn trượng hào quang.... Nhất định là phu nhân trên trời linh thiêng phù hộ tiểu thư, hu hu.... Nhũ mẫu thật sự rất vui mừng cho người! "

Hạ Tây trong lòng nghi hoặc, Trần ma ma nói ‘nàng một ngày nào đó sẽ nở rộ vạn trượng hào quang" là có ý tứ gì? Thêm nữa, Trần ma ma như thế nào có thể dễ dàng tiếp nhận sự biến đổi của nàng.

Bất quá, Hạ Tây vẫn đem những nghi vấn đó vứt ra sau đầu, tập trung bắt mạch cho Trần ma ma.

"Tiểu thư, người không cần nhọc lòng vì lão nô. Đối với tiện mệnh như lão nô, loại thương tích này không đáng nhắc đến. Lão nô đã sớm quen với nó."

Nạp Lan Hạ Tây không có một chút nhận thức về y thuật, Trần ma ma như thế nào lại không biết, giờ phút này thấy nàng bắt mạch cả nửa ngày, mặt đầy nghiêm túc, cho rằng nàng đã bất lực, vội vàng mở miệng an ủi: "Nếu tiểu thư thực sự không yên tâm, ngày mai lão nô sẽ vào trong thành, tìm đại phu kê dược, nhất định sẽ không có chuyện gì. Nhũ mẫu còn muốn thấy người toả sáng rực rỡ ở Kim Lăng quốc, tận mắt chứng kiến đại hôn của người."



Hạ Tây nghe những lời của Trần ma ma, trong lòng một trận cảm động. Nàng nhẹ nhàng buông tay bà xuống, cười nhạt nói: "Nhũ mẫu yên tâm, thương thế của người không quá nghiêm trọng, ta có thể giúp người chữa khỏi."

Trần ma ma cho rằng Hạ Tây đang nói về việc tìm đại phu giúp bà điều trị, lại không biết Hạ Tây đã hảo hảo giúp bà chuẩn mạch, tính toán dược liệu, phương thuốc điều trị tốt nhất.

"Ân, lão nô tin tiểu thư. Chắc người mệt rồi, không bằng đi đến đông sương phòng, hảo hảo nghỉ ngơi."

Đông sương phòng nguyên lai là nơi mà Lý quản gia cùng nhân tình của hắn sống. Trương Tam đã đến đó trước, thu thập đám hạ nhân bên đó, đuổi hết ra ngoài.

****

Biệt viện mà Nạp Lan phủ đã an bài cho Nạp Lan Hạ Tây, quả thực rách nát hoang vắng không thể nhìn nổi. Duy chỉ có Đông sương phòng mà Lý quản gia chiếm cứ, xem như tạm ổn.

Giường sớm đã sửa sang lại mềm mại thoải mái, trong phòng không có đồ đáng giá bài trí, nhưng cũng xem như đầy đủ. Bên cạnh giường có một bàn trang điểm khá đơn giản tao nhã.

Hạ Tây lúc này mệt mỏi rã rời, nguyên chủ thân thể này đặc biệt gầy yếu. Lúc này an tĩnh lại, nàng mới cảm giác được cả người từng trận đau nhức.