Sáu người âm thầm vui mừng, mặc sức tưởng tượng tương lai, lại không hề phát hiện, Hạ Tây không biết khi nào đã giơ tay trái lên. Sáu cây Vô Ảnh Châm kẹp giữa những ngón tay mảnh mai của nàng. Nội lực bộc phát, đẩy ngân châm bay về phía trước. Trong nháy mắt, tiến sâu vào đầu sáu người bọn chúng.
"A!" Sáu người hét lên đau đớn, chỉ cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo khoan thủng não bộ của họ.
Trương Tam đột nhiên ngẩng đầu, mặt đầy hoảng sợ nhìn Hạ Tây: "Ngươi... ngươi đã làm gì bọn ta?"
Hạ Tây dùng ngón tay nhẹ nhàng nghịch trường tiên, khóe miệng lộ ra nụ cười thị huyết: "Trên đời này, không thể tin nhất chính là lời thề, chỉ có khôi lỗi vô hồn vô phách mới không cần lo lắng sẽ phản bội mình. Cho nên ngươi nói, ta sẽ làm gì với các ngươi?"
"Ngươi…ngươi muốn xuất linh hồn ra khỏi cơ thể bọn ta?" Trương Tam cùng đám người trong mắt tràn đầy kinh hãi, thâm sâu oán hận đối với Hạ Tây.
"Đồ tiện nhân, ngươi sẽ…… a a a…..!"
Cơn đau nhói trong đại não nháy mắt lan ra, ăn mòn thần kinh não của họ, sáu người liều mạng muốn vùng vẫy phản kháng, nhưng một chút ý thức tự kiểm soát trên cơ thể cũng tiêu tan.
Phương pháp mà Hạ Tây dùng để tạo ra khôi lỗi, đương nhiên không phải là phương pháp xuất hồn luyện phách trong thế giới này – điều đó thực sự đi ngược lại với luân thường đạo lý. Người bị lấy đi hồn phách, không chỉ cuộc sống như một khôi lỗi không thể thay đổi, mà còn vĩnh viễn vô pháp đầu thai chuyển thế.
Hạ Tây chỉ dùng Vô Ảnh Châm khống chế não vực của họ, về sau cho họ ăn một số dược vật đặc thù, làm thần trí họ trở nên mơ hồ, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của nàng hành sự. Chỉ cần Hạ Tây nguyện ý, Não Vực Khống Chú có thể được giải trừ, trở lại bình thường.
Nửa nén hương sau, sáu người nguyên bản vẻ mặt dữ tợn, vặn vẹo khuôn mặt đã khôi phục bình thường, ánh mắt vô hồn, biểu tình dại ra. Hạ Tây lạnh lùng nhìn xuống, bọn họ đang cung kính quỳ xuống đất, đồng thanh nói: "Chủ tử"
Hạ Tây hướng họ ra lệnh: "Nhớ kỹ, từ nay về sau, biệt viện bất luận phát sinh sự việc gì, các ngươi không được phép lan truyền ra bên ngoài, bao gồm cả Nạp Lan phủ."
"Tuân lệnh chủ tử."
"Mặt khác, nếu ta không có ở đây, Trần ma ma sẽ là chủ nhân của các ngươi, phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của bà. Nghe rõ chưa?"
Sáu người như một, đồng thanh đáp lời. Không chút chần chừ, hướng Trần ma ma hành lễ.
Hạ Tây phất tay một cái: "Hiện tại các ngươi có thể lui xuống. Về phần Lý Tứ, đem hắn nhốt lại, canh giữ nghiêm ngặt, tuyệt đối đừng để hắn chết, lát nữa ta còn có chuyện muốn hỏi hắn."
Cho lui bọn họ, Hạ Tây xoay người lại, chạm vào đôi mắt đẫm nước đầy bàng hoàng của Trần ma ma. Nàng cầm tay Trần ma ma lên giúp bà bắt mạch, đang muốn kiểm tra xem thương thế của bà, lại đột nhiên ngây người, vẻ mặt ngỡ ngàng: "Nhũ mẫu, kinh mạch tu vi của người bị người khác cưỡng chế phế bỏ sao?"
Trần ma ma kinh ngạc mở to hai mắt, sắc mặt đầy vẻ khϊếp sợ cùng khó tin.
Thời điểm tu vi bà bị phế bỏ, tiểu thư còn quá nhỏ để nhận thức. Hơn nữa, trải qua hơn thập kỉ chỉ ăn cây trồng bẩn thỉu, linh căn trong cơ thể bà đã sớm bị phá huỷ, đan điền không khác gì một người dân thường. Bởi vì người đó sử dụng thủ đoạn cao siêu, các y sư bình thường đừng nói là điều trị, ngay cả bệnh trạng còn không thể nhìn ra. Ngay từ đầu, bà đã nuôi hy vọng tìm y sư trên đường phố trị liệu, nhưng ngay cả đệ tử của ngự y sư trong Yến Kinh Hoàng Cung cũng không có biện pháp. Từ đó bà liền bỏ cuộc, nhưng hiện tại sao tiểu thư lại biết còn nhắc đến chuyện này?