Chương 2: Thượng Giai Lô Đỉnh

Không gian xé nát, thiên hà nghịch chuyển.

Tại Yến Kinh, có một “Thiết Thao Hội quán” tiếng tăm lừng lẫy, tất cả các thú vui khoái lạc đều được phô diễn vô cùng sinh động ở đây.

Trong chiếc l*иg vàng, một nữ tử gầy gò, ốm yếu đang run rẩy. Sợ hãi nhìn khung cảnh trước mắt, quây quanh nàng là một đám nam nhân đang dán mắt theo dõi.

"Nghe nói đây là loại thượng giai lô đỉnh nhưng nhìn bề ngoài lại không quá vừa mắt."

Nữ tử trong l*иg có làn da tái nhợt, dáng người gầy gò, đôi mắt u ám khó tả. Chỉ có thể xem như là một nữ tử rất bình thường.

Một bàn tay thô bạo đưa vào trong l*иg, kéo mạnh tóc nàng, buộc nàng phải để lộ khuôn mặt của mình.

Nữ tử hét lên một tiếng đau đớn, hút một ngụm khí lạnh giữa hai hàm răng, khóc kêu lên: "Các ngươi là ai? Tại sao lại giam ta trong cái l*иg này?"

Đam nam nhân nghe thấy cười phá lên: "Giọng nghe thật dễ chịu, nếu nó được phát ra trên giường chắc chắn sẽ càng tan chảy hơn."

Trong đám người, một tên nam nhân với vết sẹo trên mặt trông rất hung ác bất ngờ cúi xuống, kéo nàng lại gần. Không một chút thương hoa tiếc ngọc xé toạc y phục của nàng. Bàn tay thô ráp của hắn véo mạnh lên làn da non nớt để lộ ra của nàng.

"Chậc chậc, tuy rằng hơi xấu xí nhưng cơ thể này lại có một da thịt mềm mịn như vậy. Lão tử thích!"

Một người khác cười: "Lão Khương, trong nhà ngươi đã có rất nhiều lô đỉnh rồi, đừng cướp với đám huynh đệ."

"Đúng vậy! Giá khởi điểm là một ngàn nguyên tinh, ta nguyện ý ra giá một ngàn rưỡi…."

Đôi mắt nữ tử đầy hoảng sợ. Đám nam nhân này nhìn nàng như thể đang bình phẩm một món đồ, ánh mắt và hành động của họ đầy **** và thô bạo.

Nàng hét lên: "Ta là tiểu thư của Nạp Lan phủ, không phải nô ɭệ, mau thả ta ra!"



Không gian trở nên yên lặng, ngay sau đó họ phá lên cười sảng khoái.

"Tên nô ɭệ vô liêm sĩ này thực dám nói nàng là tiểu thư của Nạp Lan phủ. Mọi nữ nhi trong Nạp Lan phủ đều ưu nhã đoan trang, tài năng thiên phú. Còn ngươi không chỉ là một tên nô ɭệ hèn mọn, dung mạo xấu xí, mà còn là một phế vật kinh mạch tắc nghẽn, thực dám giả danh tiểu thư phủ Nạp Lan. Đừng chọc cười ta!".

Ai đó kéo tóc nàng lên, vừa cười vừa xé y phục nàng: "Để ta trước kiểm tra xem nàng có phải hay không còn hoàn bích, rồi mới có thể quyết định giá cả. Nếu lỡ như chỉ là một tàn hoa bại liễu, chúng ta lại bỏ ra một số tiền lớn để mua nàng ta, không phải là quá hời cho Thiết Thao Hội quán sao."

Một lần nữa đám người lại cười phá lên, không ai ý kiến về hành động của tên nam nhân đó.

Thiết Thao Hội quán bán đấu giá tất cả mọi thứ mà con người có thể nghĩ ra. Có những tinh phẩm thượng đẳng, song, cuối cùng chúng lại trở thành thứ rác rưởi vô giá trị.

Những tinh phẩm thượng đẳng đó đương nhiên phải được chăm sóc cẩn thận. Còn đối với "thứ rác rưởi" không đủ tiêu chuẩn đấu giá, nếu khách thấy hứng thú có thể tuỳ tiện xem, nhưng nếu va vào hoặc làm vỡ thì phải bồi thường.

"Đừng chạm vào ta! Đừng chạm vào ta! Ta thực sự là tiểu thư của Nạp Lan phủ!!"

Đôi mắt nàng tràn đầy những giọt lệ tuyệt vọng, nhưng dù nàng có vùng vẫy, la hét thế nào đi chăng nữa, đám cầm thú đó vẫn tiếp tục xé quần áo nàng, trước mặt nhiều người làm nhục nàng.

Ngoại y của nàng bị xé toạc, váy bị kéo rách, để lộ một mảng lớn da thịt trắng ngần.

Bên tai tràn ngập tiếng cười quỷ dị, đầy du͙© vọиɠ của nam nhân, nó như nanh vuốt dữ tợn của một con dã thú. Niềm tin và lòng tự tôn của nàng hoàn toàn bị hủy hoại.

Chiếc l*иg vàng khoá chặt, khiến nàng không còn nơi nào khác để trốn thoát.

Nếu phải bị sỉ nhục hoặc bị bán làm nô ɭệ, nàng thà chết còn hơn!

"A a a —— !!" Nữ tử bất ngờ húc đầu vào ổ khóa sắt của chiếc l*иg.

Tức khắc, máu tươi bắn tung tóe, tiếng khóa sắt loảng xoảng vang vọng trong không gian tĩnh lặng.