Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi

Chương 13: Hồng Sắc Quả Của Lão Trư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Trung Phách bắt đầu hét lên, vẻ mặt đầy kinh hãi: "Đồ yêu nữ, ngươi đã làm gì ta?! Tại sao ta không thể sử dụng được linh lực...."

Đối với một tu sĩ, tu vi bị phế trở thành phàm nhân, so với cái chết còn là sự tra tấn khủng khϊếp hơn. Hạ Tây mặc kệ hắn, nàng lấy ra một thanh chuỷ thủ, xoẹt xoẹt vài cái, cắt y phục của hắn thành nhiều mảnh.

Đại môn không biết từ khi nào đã mở ra, gió lạnh thổi vào. Y phục của Chu Trung Phách phiêu đãng theo làn gió, từ từ rơi xuống, chỉ còn lại chiếc quần rách rưới còn treo trên người, muốn che nhưng không được.

"Chậc chậc!" Hạ Tây lắc đầu thở dài, “Ta vốn dĩ cho rằng y phục ngươi mặc đã đủ xấu, không ngờ khi cởi ra lại càng xấu đến chọc mù mắt người khác. Nói ngươi là đầu heo, quả thực là vũ nhục con heo mà."

"Đồ tiện nhân, ngươi có bản lĩnh thì đυ.ng vào bổn thiếu gia xem!" Chu Trung Phách từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn vào, làm sao chịu nổi loại sỉ nhục như thế này, cuồng loạn gầm lên, "Đồ tiện nhân, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"

Hạ Tây khinh miệt cười: "Dựa vào bộ dạng ngu xuẩn của ngươi hiện tại còn muốn đem ta bầm thây vạn đoạn? Bổn cô nương ta thật sợ quá!"

"Ngươi chờ đó! Đến khi ta được cứu, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Cho dù phải đuổi đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ gϊếŧ chết ngươi!"

“Ha ha ha… .Hảo a, ta sẽ chờ!” Hạ Tây bật cười, "Nhưng mà, không cần phải đuổi theo ta đến tận chân trời góc bể. Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, ta là Nạp Lan Phi Tuyết, Nhị tiểu thư của Nạp Lan phủ, nữ nhi của thần y Nạp Lan Chinh Trạch, có bản lĩnh, ngươi liền tới tìm ta tính sổ!"

" Nạp Lan Phi Tuyết …." Chu Trung Phách nghiến răng nghiến lợi nhẩm lại cái tên, hai mắt đỏ ngầu, muốn đem nàng cắn nát tới chết: "Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

Hạ Tây phớt lờ tiếng gầm rú của hắn, như những gì nàng đã làm với Chu Trung Phách, nàng cũng lột sạch y phục của bốn tên thị vệ, trói từng người vào cây cột ở giữa Khách sảnh. Đối với những vật phẩm trên người Chu Trung Phách cùng đám thị vệ, bao gồm cả chiếc Nhẫn Trữ Vật quý giá trên tay Chu Trung Phách, nàng cũng tiện tay thu vào.



"Phanh!!" Một tiếng vang lớn, Hạ Tây đã phá hủy hoàn toàn đại môn của biệt phủ, khiến cảnh tượng trong Khách sảnh hiện ra rõ ràng, người qua đường hoàn toàn có thể nhìn thấy. Đám người trong biệt phủ đều bị trúng chiêu của nàng, ít nhất một ngày một đêm mới có thể bò dậy được. Tin chắc rằng vào sáng mai, khi những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào nơi đây, nhất định sẽ có rất nhiều người được chứng kiến cảnh tượng đẹp nhất thiên hạ bên trong biệt phủ này.

Đối mặt với ánh trăng nhàn nhạt, Hạ Tây quay đầu lại, hướng về phía Chu Trung Phách ở giữa đại sảnh, nở nụ cười đắc ý: "Có thể phô bày thân hình xấu xí của các ngươi trước mặt bàn dân thiên hạ, chính là vinh hạnh của các ngươi, về sau đừng quên cảm tạ ta! Hãy nhớ kỹ, ta là Nạp Lan Phi Tuyết!"

Xoay người, nụ cười trên mặt Hạ Tây chợt biến đổi, hoá thành tà ác lãnh khốc. Nhị tiểu thư Nạp Lan phủ, Nạp Lan Phi Tuyết? Ha ha, nếu ngươi đã nghĩ Nạp Lan Hạ Tây cản trở con đường của ngươi, nếu ta không làm gì mà mặc kệ hành động của ngươi, không phải quá có lỗi với ngươi sao? Không ai tính kế nàng, Hạ Tây, mà không phải trả một cái giá rất đắt, giống như ở kiếp trước.

Sau khi Hạ Tây rời đi, ước chừng một nén hương, một thân ảnh từ trong sân viện vọt ra, nhanh chóng chạy tới một toà dinh thự xa hoa gần đó, phụ cận Hoàng cung Yến Kinh.

Màn đêm tĩnh mịch, bên trong một các lâu truyền đến tiếng cười thoải mái của nam nhân. Tiếng cười trầm thấp, hồn hậu, phảng phất như tiếng huyền cầm đang được gảy, mang theo u trầm thâm thuý, trêu chọc nhân tâm.

Lúc này đây, tiếng cười của hắn tràn ngập hứng thú: "Quả thực càng ngày càng thú vị. Bổn vương thật nóng lòng muốn lập tức đi gặp nàng ta. Tin tức mà ta sai ngươi điều tra, đã điều tra được chưa?"

"Tình báo vừa mới đưa đến, thỉnh Chủ tử xem qua."

Nam nhân tiếp nhận Ngọc Giản [1] được trình lên, trong mắt đầy tò mò, thần sắc chậm rãi biến đổi, chìm vào thông tin mà nó lưu trữ.

[1] Ngọc Giản (玉 简 yùjiǎn) - Một dải ngọc dài và hẹp được sử dụng như một ma phẩm. Tu sĩ có thể lưu trữ thông tin bên trong nó, những tu sĩ khác có thể dùng Ngọc Giản đó để truyền trực tiếp thông tin được lưu trữ vào tâm trí của họ. Dựa trên thẻ tre được sử dụng ở Trung Quốc cổ đại.
« Chương TrướcChương Tiếp »