Hóa ra họ không đang ở Chu phủ, mà chỉ là một biệt phủ của Chu gia. Đây là biệt phủ riêng của Chu Trung Phách. Hắn thường cưỡng đoạt dân nữ nhà lành, ăn chơi truỵ lạc ở đây.
Rất nhanh cái l*иg được đưa đến phòng của Chu Trung Phách. Nữ tử được mang ra khỏi l*иg, ném lên giường đệm êm ái. Đương nhiên tay chân nàng vẫn bị trói bởi xích sắt không có gì nguy hiểm.
"Các ngươi đều đi ra ngoài, không ai được phép vào làm phiền ta!"
Chu Trung Phách đợi đám người hoàn toàn ly khai khỏi phòng, nở nụ cười nham hiểm, leo lên giường: "Nếu không phải vì cơ thể thuần Âm của ngươi, bổn thiếu gia như thế nào sẽ đυ.ng vào một xấu nữ như ngươi!"
Căn phòng được thắp sáng bằng dạ minh châu, ánh sáng mộng ảo nhu hoà chiếu lên khuôn mặt thiếu nữ. Khuôn mặt trái xoan, đôi mày lá liễu, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ mọng tinh xảo, hàng mi dài khẽ run, đường cong khuôn ngực khẽ lên xuống theo từng nhịp thở.
Ánh sáng tối mờ đã che lấp làn da nhợt nhạt và quầng thâm tiều tuỵ dưới mắt, khiến nàng trông càng xinh đẹp quyến rũ. Không ngờ ánh sáng mờ ảo trong căn phòng lại có thể khiến nàng như một tuyệt thế mỹ nhân?
Chu Trung Phách nuốt nước miếng, tim đập loạn xạ như trống, toàn bộ huyết dịch trong người dồn hết xuống hạ thân: "Trước đó không để ý nhưng thực ra cũng có chút tư sắc!"
Nước miếng lại bắt đầu túa ra, móng heo của hắn vươn ra nhắm ngực nàng chộp tới: “Tiểu mỹ nhân đừng lo lắng, bổn thiếu gia sẽ sớm cho nàng nếm trải tư vị trên chín tầng mây…… A!!".
Tay của Chu Trung Phách còn chưa kịp chạm vào y phục nàng, cả người đã bị đá bay trên không trung, rơi mạnh xuống mặt đất. Lần này bị ném đến đầu óc quay cuồng, nửa ngày không dậy nổi.
Hạ Tây ung dung ngồi dậy trên giường, những sợi xích sắt dày cộp rơi rải khắp người nàng. Rõ ràng là những sợi xích sắt này căn bản không thể giữ được nàng.
Chu Trung Phách run rẩy chỉ vào nàng, run giọng nói: "Ngươi.... Làm sao ngươi có thể thoát khỏi xích sắt?"
Hạ Tây bước tới, khuôn mặt lộ ra nụ cười âm u lạnh lùng: “Chu thiếu gia thật không khôn ngoan, ta đã có thể thoát khỏi xích sắt trong buổi đấu giá một lần, chẳng lẽ không thể tránh thoát lần thứ hai sao? Ngươi cho rằng đem dây xích sắt biến dày hơn là có thể vây khốn ta?"
"Ngươi.... ngươi đừng lại gần ta!" Chu Trung Phách bò lùi về phía sau, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội vàng rút Thẻ Bài Nô ɭệ ra cầm trong tay, hắn điên cuồng rót linh lực vào trong.
Hạ Tây lập tức hai tay ôm đầu, vẻ mặt thống khổ hiện lên, ngã về phía giường. Chu Trung Phách trong lòng bình tĩnh lại, lớn tiếng cười từ từ bò dậy khỏi mặt đất: “Ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời bổn thiếu gia, đem ta hảo hảo phục vụ, ngươi có thể không cần phải chịu nhiều đau khổ!".
Cho dù nữ tử này có nổi điên, khó đối phó như thế nào đi nữa, miễn hắn còn cầm Thẻ Bài Nô ɭệ trong tay, nàng còn không phải ngoan ngoãn nghe lời, mặc hắn đùa giỡn. Hơn nữa, nữ tử càng cao cao tại thượng, phản kháng mãnh liệt, khi dễ nàng sẽ càng làm hắn sảng khoái!
Chu Trung Phách trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, da^ʍ tà chi sắc, vừa cầm thẻ bài vừa vênh váo đi tới, hất cằm nói: "Còn không mau tới đây cởi y phục cho bổn thiếu gia, nếu lại chọc tức bổn thiếu gia sẽ chỉ khiến ngươi ăn thêm khổ mà thôi!"
Cơ thể Hạ Tây cuộn tròn lại, không ngừng run rẩy. Khi nghe Chu Trung Phách nói, nàng trầm mặc một lúc lâu, từ từ đưa tay ra hướng tới cổ áo hắn: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn thiếu gia sẽ không bạc đãi ngươi!".
"Phải không? Muốn ta ngoan ngoãn nghe lời!" Hạ Tây đột nhiên ngẩng đầu lên, nụ cười tà mị u lãnh rơi vào ánh mắt của Chu Trung Phách: "Đồ lợn béo chết tiệt, cứ nằm mơ mãn kiếp đi!"
Vừa dứt lời, nàng giơ chân lên, tàn nhẫn đá hắn bay ra xa.