Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi

Chương 1: Nhất Tích Khuynh Thành

Chương Tiếp »
Nhà tù sa mạc trên thạch đảo Colorado, ADX, được xem là nhà tù bảo vệ nghiêm ngặt nhất thế giới, không ai có thể trốn thoát.

Trong màn đêm tĩnh lặng, gió trộn lẫn với bụi cát thổi liên tục không ngừng, nhiệt độ trên sa mạc đã đạt tới âm năm độ.

Dưới ánh trăng đen huyền ảo, một thiếu nữ mặc bộ đồ bó sát trắng tinh, khéo léo trèo lên sợi dây dài 3.28 mét, lặng lẽ không một tiếng động chui vào trong trại giam mang tên “Nhà tù tội ác” này.

Thiếu nữ ấy tên là Hạ Tây, nàng chỉ mới mười chín tuổi nhưng đã trở thành kim bài sát thủ tuyệt thế vô song của thế giới ngầm.

Độc dược tự tay nàng chế chỉ cần một giọt là có thể phá hủy cả một thành phố; Một lần xuất châm, nàng có thể hồi sinh người chết, chữa lành toàn bộ da thịt.

Trong mắt người khác nó có thể là phòng tuyến không thể xuyên thủng, nhưng trong mắt nàng, nó chỉ là một thứ hơi rắc rối mà thôi.

Một giờ sau, Hạ Tây xuyên qua những tia laze đan xen nhau như một tấm lưới trên bức tường, cuối cùng cũng đến trước cánh cửa nhà tù không quá nổi bật.

"Hạ Tây, em thật sự tới cứu anh!" Cánh cửa nhà tù mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai vui mừng lao ra ôm chặt lấy nàng.

Trong vòng tay siết chặt của người đàn ông, nàng có thể cảm nhận được cơ thể hắn hơi run rẩy. Trái tim lạnh lẽo của Hạ Tây có chút mềm lòng.

Trải nghiệm từ thời thơ ấu đã khiến con người của Hà Tây trở nên lãnh khốc vô tình, ngoan cố, kiêu ngạo nhưng chỉ có người đàn ông này – Lãnh Dạ, là đặc biệt đối với nàng.

Cả hai đã trở thành đồng đội của nhau trong tổ chức, được huấn luyện cùng nhau, hoàn thành nhiệm vụ cùng nhau, giúp đỡ nhau vượt qua núi dao biển lửa. Họ không phải là người yêu nhưng tình bạn của họ còn sâu đậm hơn cả tình yêu.



Hạ Tây nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta là đồng đội, nếu anh gặp nguy hiểm làm sao em có thể không tới cứu anh?"

"Hạ Tây, Hạ Tây!" Giọng nói trầm khàn của Lãnh Dạ hơi run run, hắn nắm chặt lấy tay nàng "Thật sự anh rất muốn ở bên em cả đời này, đáng tiếc ..."

Hạ Tây đang muốn hỏi đáng tiếc cái gì, nhưng lại cảm thấy một cơn đau nhói từ bụng mình.

Nàng đột nhiên đẩy Lãnh Dạ ra, lảo đảo lùi lại vài bước, sửng sốt nhìn con dao đang cắm trong bụng mình, rồi nhìn lại Lãnh Dạ: “Tại sao… ..”

Dưới ánh đèn mờ ảo, sắc mặt Lãnh Dạ trở nên dữ tợn, miệng phát ra một tràng cười điên cuồng: "Hạ Tây, phải trách em…trách em không chịu yêu anh, không chấp nhận anh là người đàn ông của em .... nếu anh đã không có được em, vậy chi bằng làm theo lệnh tổ chức trừ khử em!"

Cơ thể Hạ Tây lắc lư, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy đau đớn và tức giận của người đàn ông.

Nàng không yêu Lãnh Dạ nên đã từ chối lời cầu hôn của hắn. Trong mắt nàng, Lãnh Dạ chỉ như một người anh, một người đồng đội ăn ý. Thế nhưng, tình đồng đội của họ đều là giả dối sao? Không yêu nên phải phá huỷ sao?

Tại sao tổ chức lại muốn trừ khử nàng?

Hạ Tây cảm nhận được vết thương đang lan ra, tứ chi nàng mềm nhũn, tê dại kèm theo cảm giác nghẹt thở, con dao găm này đã được bôi thuốc độc! Đây là huyết phong hầu độc!

"Tổ chức ... tại sao họ muốn gϊếŧ tôi?" Trán Hạ Tây đọng lại những giọt mồ hôi khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng càng trở nên xinh đẹp hơn, "Tôi chưa từng nghĩ mình làm chuyện gì không xứng với tổ chức, rốt cuộc là tại sao?…."

"Muốn trách hãy trách mệnh của em không tốt!" Lãnh Dạ bước tới, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, lúc này Hạ Tây tạo cho hắn một ảo ảnh xinh đẹp dịu dàng, khiến trái tim thèm muốn của hắn bắt đầu xao động, "Trầm chủ dự đoán rằng em có năng lực nguyền rủa, một ngày nào đó sẽ mang đến tai họa cho tổ chức, thậm chí là hủy diệt cả thế giới. Tổ chức đã cho em rất nhiều cơ hội để cống hiến sức mạnh bí ẩn này nhưng em luôn từ chối, hừ, làm sao mà tổ chức cho phép em sống sót được?"

Toàn thân Hạ Tây run lên, cả người nàng như muốn tê liệt.



Chỉ vì một lời tiên tri mà họ muốn gϊếŧ nàng!

Lãnh Dạ liên tục nói rằng hắn yêu nàng. Nàng đã cứu hắn biết bao nhiêu lần trong nhiệm vụ của họ? Đây là sự hồi đáp của hắn ta, tàn nhẫn đưa nàng xuống địa ngục.

Trên đời này ngoài bản thân ra, không được tin vào bất cứ ai!

Hạ Tây đột nhiên đẩy Lãnh Dạ ra, cười điên dại: "Bởi vì tất cả các người đều sợ tôi phá hủy tổ chức và thế giới mà muốn gϊếŧ chết tôi? Đã vậy, tất cả các người hãy mở to mắt mà nhìn cho kỹ cái chết của tôi sẽ mang lại thảm hoạ gì cho tổ chức này!"

Hạ Tây đột ngột rút con dao găm trong bụng ra, đâm mạnh vào tim mình.

Lãnh Dạ sửng sốt trước hành động của nàng nhưng nghĩ rằng nàng chỉ đang tự sát, thở dài: "Hạ Tây, em vẫn luôn không thể phân biệt được tốt xấu, nếu như em sớm nghe lời anh ..."

Lời nói của Lãnh Dạ còn chưa nói hết thì đột nhiên một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên theo sau là một vụ nổ dữ dội. Giữ chặt lấy Lãnh Dạ, Hạ Tây cảm thấy một cơn đau nhói như thể cơ thể nàng đang xé toạc ra. Đầu và tứ chi đều bị chia cắt thành nhiều mảnh, tiếng hét thậm chí còn không thể phát ra, dập tắt sinh mệnh của nàng.

"Rầm!!" Toàn bộ nhà tù đều tan thành cát bụi do vụ nổ đinh tai nhức óc đó.

Không ai biết rằng bên trong cơ thể Hạ Tây có một không gian rỗng. Nàng là vật chủ chứa đựng không gian này. Một khi Hạ Tây chết, không gian sẽ nổ tung ngoài phạm vi bán kính mười kilomet.

Đồng thời, không gian của Hạ Tây cũng cất giữ một độc dược tên là “Khuynh Thành” được nàng chế tạo. Khi vụ nổ xảy ra, chất độc sẽ lặng lẽ hòa vào không khí, lan truyền ra cả thế giới.

Cái gọi là "Khuynh Thành", nghĩa là chỉ với một giọt có thể lập tức hủy diệt tất cả sinh vật, đây mới đích thị là lời nguyền hủy diệt theo lời tiên tri!
Chương Tiếp »