Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Địa Đạo Máu

Chương 11-12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Theo dõi ông Crepsley chẳng dễ chút nào. Đêm đầu tiên, chỉ sau vài phút chúng tôi đã mất dấu ông ta: Crepsley nhảy vọt lên ống khói, khi chúng tôi lên tới nóc nhà, ông ta đã mất hút. Lang thang khắp thành phố suốt đêm, chúng tôi không tìm ra tăm tích ông ta.

Rút kinh nghiệm, hôm sau, trong khi Crepsley đang ngủ, tôi chạy đi mua hai điện thoại di động.

Đêm đó, ông Crepsley vừa nhảy lên nóc nhà, tôi bám theo. Evra không nhanh nhẹn bằng tôi, nên nó thủ dưới đất. Phần tôi, theo dõi và thông tin qua điện thoại cho nó.

Rất may là ông ta không hề biết tôi theo dõi và ông không đi nhanh. Nhưng chỉ theo được chừng mấy tiếng, khi ông ta nhảy xuống một khu phố với rấtt nhiều chỗ rẽ vào những con đường nhỏ, qua mấy ngã rẽ, tôi lại bị mất hút ông.

Những đêm sau đó, có khi tôi bị mất dấu ông sau vài giờ, có khi tôi bám theo ông được tới sáng.

Suốt thời gian đó, tôi thấy dường như ông không làm gì đặc biệt. Có những khi ông ta ngừng lại một nơi rất lâu, phía trên những đám đông, lặng lẽ quan sát (Để tìm con mồi mới?). Lúc khác, ông chạy vù vù không ngừng nghỉ. Lộ trình rất bất chợt: Hai ba đêm vẫn trên một tuyến đường, có đêm lại trên một tuyến hoàn toàn mới. Không thể đoán được là ông ta định đi đâu.

Sau mỗi đêm Evra mệt nhoài khi trở về khách sạn – tôi quên là nó không đựoc khoẻ như tôi. Tôi bảo nó nghỉ mấy đêm, nhưng Evra nhất quyết đi theo. Có lẽ nó sợ, vắng mặt nó tôi sẽ gϊếŧ ông Crepsley.

Sau sáu xác được phát hiện, người ta không tìm thấy xác nào mới nữa. Cơ quan điều tra đã xác nhận tất cả nạn nhân – Hai nam bốn nữ- đều bị rút kiệt máuvà đều là những người bình thường ở rải rác trong thành phố. Họ còn rất trẻ, người lớn nhất mới hai mươi bảy tuổi. Evra thất vọng ra mặt khi nghe các nạn nhân là người bình thường. Nó hỏi:

-Liệu các bác sĩ có phân biệt được người thường và ma-cà-rồng không?

-Tất nhiên.

-Bằng cách nào.

-Máu khác nhau.

-Nhưng những xác này đâu còn máu nữa.

-Tế bào ma-cà-rồng cũng không giống người. Nguyên tử hoạt động một cách kỳ lạ trong ma-cà-rồng, vì vậy người ta không thể quay phim, chụp hình họ được. Rồi còn móng tay và những cái răng cứng rắn khác thường nữa.

Trong thời gian bị chúng tôi theo dõi, ông Crepsley không gϊếŧ ai. Hay ông ta đang chờ cho những ồn ào này lắng xuống rồi mới tiếp tục ra tay?

Hoặc có thể, biết bị chúng tôi theo dõi, ông ta chỉ hành động khi nào cắt đuôi được tôi và Evra. Ông Crepsley có rất nhiều mánh khoé. Dù tôi đã cố gắng không để sót bất kì một cử chỉ nào của ông ta.

Tuy phải ngủ bù gần như suốt ngày, để lấy sức thức đêm, nhưng tôi vẫn thức dậy trước lúc mặt trời lặn mấy giờ để chơi với Debbie. Tôi rất sung sướиɠ khi được ở bên cô bé. Chúng tôi ngồi trong phòng cô nghe nhạc và tán gẫu. Thỉnh thoảng chúng tôi đi dạo hay mua sắm.

Tôi quyết định không để ông Crepsley huỷ hoại tình bạn của hai chúng tôi. Biết nên về sớm, để không lỡ việc theo dõi cùng Evra – vì tôi vẫn nhớ tôi là ai - những tôi không thể cắt giảm những giờ phút bên nhau.

Một chiều thứ bảy, vừa trong rạp chiếu phim ra, Debbie hỏi tôi:

-Sao lúc này bạn không đến vào buổi tối nữa?

Tôi làm bộ rùng mình:

-Sợ ma

-Xạo

Debbie nhéo tay tôi, cười nói. Tôi phịa:

-Ông già không thích mình ra ngoài buổi tối. Ông cảm thấy áy náy vì đi suốt cả ngày, nên buổi tối muốn ba cha con quây quần chuyện trò bên nhau.

-Chắc ông không quan tâm nếu thỉnh thoảng bạn mới đi đâu. Như những ngày đầu bạn mới gặp mình đó.

-Mình phải chuồn ra đó. Ông nổi giận đùng đùng khi biết chuyện. Bắt mình “cấm trại” cả tuần. Vì vậy mình chưa cho bạn gặp ông. Ba mình vẫn chưa hết giận.

-Coi bộ ông già bạn khó dữ há?

-Khó trời thần luôn. Nhưng mình là con mà, biết sao.

-Khó trời thần luôn. Nhưng mình là con mà, biết sao.

Tôi cảm thấy hơi ngượng vì phải nói dối Debbie, nhưng vẫn còn hơn là phải nói ra sự thật. Tôi tủm tỉm cười, tưởng tượng khi tiết lộ: “Lão già tôi gọi là cha là một ma-cà-rồng. Lão không phải là cha tôi. Ôi! Lão còn là chính lẻ, tôi tin đã gϊếŧ sáu mạng người”.

-Bạn cười gì vậy.

-Đâu có.

Đúng là một đời sống hai mặt lạ lùng: ban ngày là một đứa con trai bình thường, ban đêm là một ma-cà-rồng theo dõi một ma-cà-rồng khác. Nhưng tôi cũng cảm thấy thú vị. Nếu là hơn một năm trước, tôi đã lo lắng, trăn trở cả đêm mất ngủ, rồi mặt mày ủ rũ như đám ma. Nếu tôi là tôi của thời gian đó, lo chuyện gì chỉ chăm chăm vào một chuyện, thì chắc tôi đã chấm dứt hẹn hò với Debbie rồi.

Bây giờ thì không. Kinh nghiệm sống cùng ông Crepsley và Gánh Xiếc Quái dị làm tôi thay đổi. Tôi có đủ khả năng thủ diễn một lúc hai vai. Thật lòng, tôi khoái sự chuyển vai này: theo dõi Crepsley ban đêm làm tôi thấy mình đã lớn và quan trọng – Darren Shan, người bảo vệ cho thành phố được yên giấc. Bên Debbie những buổi chiều, cho tôi cảm giác lại là đứa con trai bình thường của loài người. Hai thế giới của tôi đều tuyệt vời!

Nhưng điều đó kết thúc khi ông Crepsley xông vào nạn nhân kế tiếp: một người đàn ông to béo.

Chương 12

Lúc đầu tôi không nhận ra là ông Crepsley đang theo dõi ai. Ông ta lượn lờ trên những khu phố sầm uất hàng giờ, quan sát những người đi mua sắm. Rồi thình lình ông bám vào tường một tòa nhà, leo thoăn thoắt lên mái.

Tôi bấm điện thoại cho Evra. Nó không bao giờ gọi cho tôi vì sợ ông ta phát hiện. Tôi thì thầm:

-Ông ấy di chuyển lại rồi đó.

-Tốt. Ông ấy ngừng lại một chỗ mình khổ lắm. Đúng như trời trồng dưới này, lạnh chết luôn.

-Đi ăn chút gì, nghỉ ngơi mấy phút đi. Ông ấy đi chậm lắm.

-OK. Có muốn mình đem cho cậu món gì không? Cà phê, dồi nướng?

-Thôi. Cám ơn. Giữ liên lạc nhé.

Tôi lần bước theo lão ma-cà-rồng.

Không thể ăn gì khi theo dõi Crepsley. Mũi ông ta rất thính. Tôi phải đem theo nước lã và mẫu bánh mì khô – những món không bốc mùi thơm.

Mấy phút sau, tôi càng lấy làm lạ: những đêm trước ông ta không có phương hướng gì, nhưng đêm nay rõ ràng ông ta có mục đích.

Dù biết là rất nguy hiểm, nếu bị phát hiện, nhưng tôi vẫn phải tiến gần, mới biết được ông ta muốn làm gì.

Ông Crepsley đang nghiêng đầu khỏi mái nhà, chăm chú nhìn xuống con đường phía dưới. Tôi nhìn theo xuống quang cảnh tấp nập, rực rỡ ánh đèn, nhưng không biết ông ta đang tìm kiếm ai. Chỉ khi ánh mắt ông ta ngừng lại trên một đèn đường, tôi mới nhận ra một người đàn ông to béo đang lom khom cột lại giây giày.

Thì ra vậy! Crepsley đang theo dõi người đàn ông này. Đúng như tôi nghĩ, khi người đan ông đó vừa đứng dậy đi tiếp, Crepsley chuyển động ngay.

Lùi lại mấy bước, tôi liên lạc với Evra. Nó hỏi:

-Sao rồi?

Tôi nghe tiếng nó đang nhai nhóp nhép và tiếng ồn ào quanh nó. Tôi nói gọn:

-Hành động.

-Trời đất!

Hình như nó chạy ra một nơi yên tĩnh hơn để hỏi:

-Chắc không?

-Chắc. Con mồi đã xuất hiện.

-Chắc. Con mồi đã xuất hiện.

-OK. Cho tớ biết địa điểm của cậu đi.

Kèm theo là tiếng nó thở dài. Tôi không trách nó, vì chính tôi cũng đang rầu thối ruột. Cho nó biết tên phố xong tôi dặn thêm:

-Đừng hấp tấp. Họ đi chậm lắm. Giữ khoảng cách chừng mấy con đường. Đừng để ông ta thấy cậu.

-Rõ.

Tôi khóa máy, len lén nhìn theo ông Crepsley. Ông ta theo người đàn ông to béo cho đến khi người đó biến vào một ngôi nhà rất lớn. Chờ chừng nửa tiếng rồi ông Crepsley mới từ từ rảo quanh ngôi nhà, quan sát từng cửa ra vào và cửa sổ. Tôi giữ khoảng cách vừa đủ để nếu ông ta vào nhà, tôi sẽ theo ngay.

Nhưng khônh, quan sát xong, ông Crepsley ngồi nghỉ trên một mái nhà gần đó, nơi rất thuận lợi để thấ rõ từng lối ra vào của ngôi nhà kia. Tôi báo cho Evra. Nó hỏi:

-Ông ta chỉ ngồi đó thôi sao?

-Ngồi và theo dõi.

-Đó là ngôi nhà gì vậy?

Tôi đã đọc những dòng chữ ghi trên tường và mùi tanh tưởi của máu loài vật có thể cho tôi biết nơi này là đâu. Tôi bảo:

-Một lò gϊếŧ mổ.

Im lặng một lúc nó mới nói:

-Hay ông ta chỉ đến vì máu heo bò?

-Không. Nếu thế thì ông ta đã vào rồi. Không phải súc vật đâu, ông ta đến đây vì máu người.

-Hay ông ấy chờ đến khi lò đóng cửa?

-Làm gì có chuyện đó. Lò sát sinh mở cửa suốt đêm.

-Đừng di chuyển trước khi mình đến nhé.

-Dù cậu đến kịp hay không, mình di chuyển, khi Crepsley di chuyển…

Nó tắt máy trước khi tôi nói hết câu.

Mấy phút sau Evra tới chỗ tôi, hơi thở nó nồng nặc mùi hành và mù tạt. Tôi lèm bèm:

-Từ nay cậu chỉ nên ăn bánh mì khô thôi.

-Hay mình chuồn, sợ ông ta ngửi thấy…

-Không sao. Ông ấy ở sát bên lò mổ, mùi máu đánh bạt các mùi khác rồi.

-Crepsley đâu?

Nó phải nheo mắt, nhìn theo hướng tôi chỉ một lúc mới nhận ra bóng ông Crepsley. Tôi bảo:

-Chúng ta phải vô cùng thận trọng. Một tiếng động nhỏ là ông ta phát hiện ra ngay.

Nó rùng mình. Chẳng biết vì lạnh hay hay vì sợ bị ma-cà-rồng tấn công. Chúng tôi phải thở vào hai bàn tay úp ngang miệng. Nếu trời có tuyết, hơi thở có thể lẫn vào màu trắng, đêm nay trời lạnh, nhưng lại rất trong, hơi thở bốc lên như khói.

Chúng tôi ngồi đó tới ba giờ sáng. Nghe tiếng răng Evra va vào nhau, tôi vừa định bảo nó đi về, thì người đàn ông to béo xuất hiện bên lò mổ. Lập tức ông Crepsley bám theo.

Quá muộn để trốn khỏi mắt ông ta, tôi chỉ còn biết thì thầm với Evra:

Quá muộn để trốn khỏi mắt ông ta, tôi chỉ còn biết thì thầm với Evra:

- Im lặng. Nín thở đi.

Tiến về hướng chúng tôi, với những bước chân trần vững vàng trên mái nhà đóng băng, ông Crepsley chắc chắn đã phát hiện ra chúng tôi, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú về người đàn ông kia. Qua khỏi chỗ chúng tôi chằng năm mét – bóng ông ta lướt qua hai đứa như một bóng ma – rồi ông Crepsley… biến mất.

Evra run rẩy nói:

-Mình tưởng vỡ tim.

Tôi nghe tiếng đập thình thịch quen thuộc trong l*иg ngực cậu bé rắn (chậm hơn nhịp tim của người bình thường) mỉm cười bảo nó:

- Ổn rồi. Cậu xuống đường đi.

- Ông ấy không đi nhanh. Chúng mình thử đuổi theo xem sao.

- Không thể đoán được khi nào ông ta tăng tốc, nếu người kia lên taxi hay vào thang máy. Tốt nhất là chúng ta tách ra, như vậy, nếu đứa này bị bắt còn có đứa kia.

Evra tuột theo lối cứu hỏa xuống đường. Tôi bắt đầu lần theo dấu ma-cà-rồng và người đàn ông to béo.

Người đàn ông to béo đang thủng thẳng đi ngược lại con đường tôi đã thấy hắn ta cúi xuống buộc giây giày, qua một con đường vắng vẻ, rồi bước vào một khu nhà.

Hắn sống trong căn hộ trên tầng sáu. Ông Crepsley bước vào một thang máy. Tôi vừa chạy lên cầut hang vừa ngước nhìn lên cuối hành lang.

Tưởng ông Crepsley sẽ mở khóa cửa và tiến vào phòng (mở bất kì loại khóa nào là chỉ chuyện nhỏ đối với ông ta), nhưng ông chỉ quan sát cửa sổ và cửa ra vào, rồi trở lại thang máy.

Tôi chạy xuống cầu thang vừa kịp thấy ông ta ra khỏi khu nahf. Tôi gọi Evra biết hướng đi của ông Crepsley. Mấy phút sau nó lại cùng tôi theo ông ta qua nhiều con phố.

Evra hỏi:

-Sao ông ta không vào phòng gã mập nhỉ?

-Không hiểu. Có lẽ trong phòng có người khác nữa. Hay ông ta định sẽ trở lại sau. Một điều chắc chắn là: ông ta không lên tầng sáu đó để gửi một lá thư rồi.

Khi rẽ vào một ngõ nhỏ, hai đứa tôi bắt gặp Crepsley đang cúi xuống một người đàn bà nằm bất động. Evra nín thở, xông tới. Tôi nắm tay nó, kéo lại. Evra nho nhỏ:

-Làm gì vậy? Không thấy sao? Phải ngăn ông ta…

-Không sao đâu. Ông ta không tấn công, chỉ xin chút máu thôi.

-Chắc không?

-Cậu thấy ông ta hút máu từ cánh tay bà ta? Còn những xác chết được tìm thấy, bị cắt cổ. Mình không lầm đâu.

Khi ma-cà-rồng bỏ đi, chúng tôi chạy vội lại. Đúngn hư tôi đoán, người đàn bà còn sống, chỉ bị ngất đi. Trên cánh tay trái bà ta có một vết sẹp nhỏ xíu, còn mới.

Tôi bảo:

-Đi thôi. Chúng ta không nên ở đây khi bà ta tỉnh lại.

-Còn ông Crepsley?

Tôi ngước lên nhìn trời:

Gần sáng rồi. Chắc chắn ông ta đang trên đường về khách sạn. Mau, nếu chúng ta không kịp về trước, khó mà cắt nghĩa lý do chúng ta vắng mặt lắm.
« Chương TrướcChương Tiếp »